Chồng tôi giận dữ gào lên: "Lúc tôi vắng nhà, nhờ người đàn ông khác chút thì sao?"

10/01/2016 16:19:41

Hơn tám giờ anh mới về tới nhà, thay đồ xong là kêu tôi dọn cơm. Giận quá không chịu được tôi nói chiều nay cả nhà nhịn đói không ăn uống gì hết. Vậy là anh gào lên...

Hơn tám giờ anh mới về tới nhà, thay đồ xong là kêu tôi dọn cơm. Giận quá không chịu được tôi nói chiều nay cả nhà nhịn đói không ăn uống gì hết. Vậy là anh gào lên...

Trong thời gian đó, anh chủ động hẹn hò và tôi cũng đôi lần đến phòng trọ của anh. Phải nói lúc ấy tôi vô cùng ấn tượng và ngưỡng mộ, phòng ốc sạch sẽ ngăn nắp, quần áo được giặt giũ và móc treo cẩn thận. Mỗi khi tới chơi anh còn nấu vài món khiến tôi thích mê. Sau ba tháng tôi rời công ty của anh vì xin được việc chính thức từ công ty khác, nhưng anh và tôi vẫn tiếp tục yêu đương hò hẹn. Khoảng hơn 4 tháng sau, chúng tôi kết hôn.

Sau khi cưới, chúng tôi sống trong căn hộ là tiền của hai vợ chồng dành dụm bấy lâu, cộng với ông bà hai bên hỗ trợ thêm. Hiện nay tôi có một bé trai ba tuổi. Công việc của hai vợ chồng thu nhập ổn định, lẽ ra như vậy chúng tôi phải rất hạnh phúc nhưng đằng này vợ chồng cứ hục hặc liên tục. Không nói ra thì trong lòng cứ ấm ức mãi, mà nói ra thì thế nào tôi với anh cũng cãi nhau.

Không khí của ngày mới trở nên nặng nề, nhiều lần tôi cố im lặng cho xong chuyện. (Ảnh minh họa)

Không hiểu sao khi có gia đình, anh bắt đầu lười biếng đến phát sợ. Hình ảnh người đàn ông trong mơ ngày nào của tôi phút chốc tan biến. Mỗi sáng anh dậy rất sớm nhưng không phải phụ giúp hay đỡ đần gì cho vợ con mà anh đi đánh cầu lông. Bộ đồ thể thao màu trắng phong độ như thanh niên chưa vợ. Đi chơi về câu đầu tiên là hỏi ngay: "Có gì ăn không, nhanh lên, anh muộn rồi". Tắm xong, ngồi vào bàn, ăn lia ăn lịa, rồi đi làm. Anh cũng chẳng bao giờ hỏi tôi ăn chưa, hay mời tôi ăn chung, cũng chẳng hỏi hôm nay có cần đưa đón con không. Lười biếng đến tận cùng.

Có hôm tôi lo dọn dẹp, bé khóc đòi mẹ, anh gào to: "Cô điếc hay sao mà không nghe con khóc". Tôi giận quá nói lại nó có phải là con riêng của tôi đâu. Chỉ vậy thôi là hai vợ chồng bắt đầu một trận chiến. Không khí của ngày mới trở nên nặng nề, nhiều lần tôi cố im lặng cho xong chuyện.

Những ngày nghỉ còn mệt mỏi hơn, anh đi chơi rồi gặp gỡ giao lưu gì đó với hội của anh đến gần trưa mới về. Về ăn xong thì vùi vào ngủ. Nhiều lúc muốn rủ chồng về thăm bố mẹ cũng không xong. Anh cứ nói hai mẹ con chuẩn bị đi anh về ngay. Về ngay của anh là sau đó mấy tiếng đồng hồ, hay có khi là không về.

Mẹ con chờ đợi mỏi mòn, bé mệt mỏi ngủ gà ngủ gật, tôi cũng nản quá nên hết muốn đi. Nhưng như vậy nào đã yên, khi hai mẹ con tôi đi một mình, anh về nhà không thấy mặt là bắt đầu điện thoại. Nào là cô đi đâu, đi hồi nào sao giờ chưa về, đi như vậy thì trưa nay ăn gì, chiều nay ăn gì, cái này để chỗ nào, cái kia để ở đâu. Tôi cảm thấy chóng cả mặt. Bố mẹ thấy anh gọi điện thì lo lắng kêu tôi về sớm. Họ sợ vợ chồng sinh chuyện ồn ào.

Bé rất thích được đi chơi công viên hay siêu thị. Mỗi lần đi như vậy, bé vui mừng thấy rõ, bé cười nói liên tục. Thấy thương con quá, nên những lúc rãnh rỗi tôi thường nhờ anh chở đi. Vậy mà lần nào cũng như lần đó, anh cằn nhằn tôi suốt quãng đường đi. Anh nói hành hạ anh, tới đó rồi chen lấn, rồi trông con, rồi mua thứ này thứ khác. Ở nhà có phải tốt hơn không, chơi thì ở nhà trẻ chơi đi. Anh nói liên tục. Có hôm giận quá hai mẹ con xuống xe bắt xe buýt quay ngược về nhà.

Cuối tuần vừa rồi, anh đi chơi với bạn, tôi có gọi cho anh hỏi anh khi nào về thì ghé quán mua bóng điện vì bóng điện nhà bếp bị hỏng. Trời thì tối, con cứ bám theo mẹ, vậy mà tôi vừa cầm đèn pin vừa nấu ăn. Đợi mãi mà anh vẫn chưa về, tôi tiếp tục gọi. Chồng tôi vẫn còn vui vẻ ở một quán nào đó, anh nói trong điện thoại: "Em ra tiệm điện mua đi, rồi nhờ anh Bảy gần nhà lắp giúp, anh không về sớm được". Nói xong anh tắt máy.

Mấy hôm nay hai vợ chồng chiến tranh lạnh, không ai thèm nói với ai lời nào. (Ảnh minh họa)

Hơn tám giờ anh mới về tới nhà, thay đồ xong là kêu tôi dọn cơm. Giận quá không chịu được tôi nói chiều nay cả nhà nhịn đói không ăn uống gì hết. Chồng con gì mà lúc nào cũng chỉ biết la cà ngoài đường, chẳng biết nhà cửa ra sao vợ con thế nào, muốn ăn thì tự nấu mà ăn. Vậy mà anh còn chưa biết lỗi, tiếp tục la to: "Cô làm vợ để làm gì, nấu cho chồng bữa ăn cũng không có, cô là cái thứ đàn bà lười biếng".

Tôi tức quá vừa nói vừa khóc, tôi kể lể nhờ chồng thay cái bóng điện cũng không xong, vậy có chồng làm gì. Anh nói mà không biết xấu hổ: "Tôi kêu cô nhờ anh Bảy lắp giúp sao cô không nghe". Tôi càng điên hơn: "Ông Bảy đó là chồng tôi sao?". Chồng tôi gào lên: “Lúc tôi vắng nhà, nhờ người ta chút thì sao?”… Hai vợ chồng tiếp tục lời qua tiếng lại, rồi sau đó mỗi người một phòng.

Mấy hôm nay hai vợ chồng chiến tranh lạnh, không ai thèm nói với ai lời nào. Không khí gia đình thật nặng nề và căng thẳng. Tôi không hiểu sao chồng mình lúc nào cũng như người xa lạ. Cảm giác như anh đang xem nhà mình như nhà trọ vậy. Chỉ cần có nơi ăn uống ngủ nghỉ là được rồi, không quan tâm mọi thứ như thế nào. Tôi phải làm gì để anh thay đổi đây, mọi người có tuyệt chiêu gì không giúp tôi với.

Theo Q.T (afamily.vn/Trí Thức Trẻ)

Nổi bật