Ngày cưới, tôi dậy từ 4h sáng, vừa buồn ngủ vừa ngồi để thợ trang điểm, làm tóc. Gần đến giờ rước dâu, tôi nhắn tin cho chồng tương lai: "Em hồi hộp quá. Anh đi đến đâu rồi". Quân không trả lời. Lúc đó tôi nghĩ có lẽ anh cũng đang căng thẳng như tôi, lại để điện thoại ở đâu cũng nên.
Đến giờ lành, vẫn không thấy nhà trai đâu. Khách khứa bắt đầu thắc mắc. Bố mẹ tôi sốt ruột chạy ra chạy vào. Bố đứng bên cạnh đợi tôi gọi điện. Một lần, hai lần, mười lần, Quân vẫn không nhấc mấy. Bố tôi tức giận, mặt đỏ phừng phừng. Mẹ tôi cuống cuồng gọi điện cho bà thông gia. Vì hai bà đã cùng đi mua đồ cưới cho chúng tôi, cũng nói chuyện với nhau khá nhiều khi bàn chuyện cưới xin. Mẹ Quân cũng không nghe máy.
Nhà Quân cách nhà tôi 50km, không phải xa xôi lắm. Đường đi thì lớn nên không thể có chuyện tắc đường. Khách bắt đầu xôn xao, cười cợt. Rồi đến 1 tiếng sau, bố tôi muối mặt mời mọi người ăn cỗ trước, lý do là nhà trai gặp sự cố chưa đến được.
Nhiều người tỏ ra ái ngại, chờ thêm một lúc rồi bỏ về. Nhiều người vờ bận công việc, xin phép về sớm. Đám cưới mong chờ của tôi bỗng biến thành trò cười vì chú rể mất tích.
Tôi nằm vật trên giường, gọi thêm hàng trăm cuộc gọi nhỡ. Bố mẹ tôi giận dữ tột cùng, cử anh trai tôi và chị dâu lên nhà Quân xem có chuyện gì xảy ra. Anh chị tôi đi về, mặt đăm đăm khó chịu nói rằng mẹ Quân không mở cửa mà từ bên trong mắng mỏ tôi là thứ lừa đảo, dối trá, có bệnh mà không nói với người khác, định để người khác đón rước về rồi mắc họa hả?
Tôi đau đớn ngồi nhìn mọi người. Bố tôi thở dài, mẹ thì ôm lấy tôi khóc nức nở. Tôi như phát điên, tôi mắc bệnh máu khó đông thì sao? Quân biết điều đấy, anh đã chấp nhận và yêu tôi suốt 2 năm nay. Anh bảo con người tôi mới đáng trân trọng, bệnh tật có thể cùng nhau vượt qua.
Tôi nhắn tin cho Quân thắc mắc vì sao mẹ anh biết chuyện này? Vì sao anh cầu hôn tôi, dự định tổ chức đám cưới khiến cả nhà tôi với khách mời đều chờ đợi được đưa tôi về nhà chồng, đến cuối cùng lại hủy như thế. Anh làm cả nhà tôi bẽ mặt với mọi người.
Quân gọi lại cho tôi. Anh thề thốt trong điện thoại là anh vẫn yêu tôi. Anh bảo lỡ miệng nói với mẹ tối qua lúc chuẩn bị trầu cau. Anh không ngờ mẹ anh giận dữ đến mức ấy. Mẹ bắt anh quỳ dưới bàn thờ bố, thề độc sẽ bỏ em nếu không thì mẹ từ con.
"Mẹ anh một đời hy sinh nuôi anh rồi. Anh không thể sống bất hiếu với bà được. Nếu không có anh, em vẫn có thể lấy người khác. Em tha thứ cho anh".
Tôi thực sự hận Quân. Anh ta lấy chữ hiếu ra để khiến tôi khó xử. Anh ta lẽ ra phải hiểu mẹ mình hơn. Anh ta lỡ miệng mà khiến cả nhà tôi mang nỗi nhục bị hủy bỏ đám cưới. Tôi ra sao cũng được, còn bố mẹ tôi, anh chị tôi, cháu gái tôi? Mọi người biết phải sống thế nào khi đối mặt với miệng lưỡi thiên hạ?
Theo Moon (Helino)