27 tuổi không mảnh tình vắt vai, không phải tôi xấu, lại càng không phải do quá kênh kiệu, tự tin về bản thân… Đơn giản chỉ vì gặp gỡ bất cứ người đàn ông nào tôi cũng không thấy hợp. Cũng vì thế mà bố mẹ tôi lúc nào cũng sôi sục tìm người mai mối không sợ con gái ế chồng.
Rồi cuối năm ngoái, nhờ người quen bắn mối mà anh tìm tới tận nhà tôi xin làm quen. Cái duyên cái số run rủi thế nào, ngay ngày đầu gặp mặt tôi đã ấn tượng với vẻ phong trần, lãng tử của anh. Đặc biệt, bằng tuổi tôi nhưng anh chững chạc mà ăn nói dễ nghe vô cùng. Tới chính bố mẹ tôi cũng ưng anh ra mặt.
Hẹn hò qua lại gần 8 tháng thì anh ngỏ lời cầu hôn, khỏi phải nói lúc ấy tôi hạnh phúc tới thế nào, gia đình tôi cũng mừng lắm. Chỉ có 1 điều thật lạ là trong suốt khoảng thời gian bên nhau, trừ cái nắm tay, cái ôm ra hầu như anh không hề động chạm gì tới tôi. Thậm chí hôn cũng rất ít nếu tôi không chủ động.
Nhiều lúc tôi cũng phân vân: hay anh không có tình cảm thật với tôi, hoặc như tôi không đủ hấp dẫn trong mắt anh. Song lần nào hỏi anh cũng véo má bảo tôi ngốc, suy diễn linh tinh. Là anh muốn giữ cho tôi đến hôm tân hôn, như thế cho thêm phần ý nghĩa.
Lời ngọt ngào yêu thương đó của anh đã chạm tới sự cảm kích của trái tim tôi, không lăn tăn suy nghĩ gì nữa, tôi sung sướng diện váy cưới cô dâu đợi anh tới đón về làm vợ. Ngày kết hôn, đứng bên anh tôi thấy mình đúng là người con gái hạnh phúc nhất. Vậy nhưng chỉ vài tiếng sau, tôi lại đau đớn nhận ra mình quá bất hạnh.
Hôn lễ kết thúc, dọn dẹp xong mọi thứ tôi háo hức về phòng tắm giặt đợi anh. Vì là đêm tân hôn nên tôi muốn chuẩn bị kỹ lưỡng một chút để trong mắt anh tôi thật hoàn hảo.
Đang lúi húi diện chiếc váy sexy đẹp nhất của mình trong nhà tắm, thì tôi thấy anh mở cửa đi vào. Không biết tôi trong đó, anh quẩn quanh đi tìm, nghe tiếng chồng gọi tự nhiên tôi nảy ra ý định sẽ im lặng trêu chọc để anh phải đi tìm cho tân hôn thêm phần lãng mạn.
Ngờ đâu đúng lúc đó điện thoại của anh đổ chuông. Không biết ai gọi tới, nhưng tiếng anh nói chuyện tôi nghe rất rõ: "Ừ, khổ lắm anh biết rồi… anh cũng nhớ em lắm. Em biết là việc anh lấy cô ta chỉ là bắt buộc để che mắt gia đình, thiên hạ mà… Em yên tâm, anh làm gì có cảm xúc với phụ nữ. Nhưng tân hôn là bắt buộc… Thôi em ngủ đi, vài hôm nữa anh sẽ bù đắp lại cho em thật nhiều".
Tôi ngồi chết lặng trong phòng tắm, nước mắt cứ thế lăn tràn 2 má. Nghe tiếng nấc nghẹn của tôi bên trong, anh hoảng hốt lao tới mở cửa. Thấy tôi, mặt anh tái xám. Hiểu vợ đã biết mọi chuyện, anh nín lặng cúi đầu xin lỗi, rồi giải thích mọi chuyện rằng anh đồng tính, nhưng vì sĩ diện của gia đình, anh mới phải cưới vợ.
Tim tôi vỡ vụn, cả người run lên đau đớn. Tôi gào hét đòi ly hôn ngay lập tức, nhưng anh lại kéo tay van xin cho anh chút thời gian. Nếu vừa cưới đã ra tòa, anh sợ mọi người sẽ biết mà dị nghị.
Tôi làm làm sao với hoàn cảnh của mình đây. Yêu anh hết lòng, chờ đợi mãi mới tới ngày cùng anh về chung một nhà, vậy mà cuối cùng lại cay đắng nhận ra mình chỉ là con rối, là quân cờ trong mắt anh… Sao đời tôi lại rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy?
Theo NaNa (Helino)