Vậy là trong bao nhiêu năm qua, chính vì sự nghi ngờ vô cớ khiến tôi mất vợ, mất con.
Tôi năm nay ngoài 50 tuổi, gần 30 năm trước tôi cưới vợ và sinh con. Tôi yêu vợ mình ngay từ cái nhìn đầu tiên khi cùng tham gia hội thanh niên của xã. Vợ tôi khi ấy là người phụ nữ đẹp nhất nhì trong làng, giọng hát của cô ấy cũng rất bay bổng nên thường xuyên tham gia các chương trình văn nghệ của xã. Xung quanh cô ấy không biết có bao nhiều chàng trai theo đuổi, giàu có, đẹp có, tài năng có nhưng không hiểu sao cô ấy lại chọn yêu một người vừa xấu lại nghèo như tôi.
Tôi yêu vợ rất nhiều, vì luôn cảm thấy mình kém cỏi hơn cô ấy nên lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Cưới nhau về, tôi không cho vợ tham gia cả hoạt động của xã khiến vợ tôi vô cùng ấm ức. Người ta bảo, càng yêu thì càng ghen, và có lẽ điều đó đúng với tôi. Tôi ghen với tất cả những người đàn ông vợ tiếp xúc, chỉ cần vợ tôi chào xã giao với những thanh niên cùng làng cũng làm tôi ghen tị. Vì vậy, tôi cố gắng giấu vợ mình càng kỹ càng tốt.
Vợ tôi khi ấy là người phụ nữ đẹp nhất làng. (Ảnh minh họa) |
Cưới nhau được 2 năm thì vợ tôi sinh con, và cũng chính khi ấy bi kịch gia đình tôi bắt đầu. Con trai tôi càng lớn càng không có một điểm nào giống tôi, mọi người xung quanh cũng đều nhận xét như thế. Và rồi hàng xóm láng giềng thêu dệt chuyện vợ tôi ngoại tình và thằng cu là con của người khác. Ban đầu tôi không tin, nhưng càng ngày mọi người nói càng nhiều khiến tôi không thể không tin.
Kể từ khi ấy, tôi sa vào rượu chè, cờ bạc, cứ về đến nhà là mắng vợ, đánh con mặc cho vợ tôi xin xỏ thế nào. Đến khi con tôi được 10 tuổi, do trầm cảm nên vợ tôi nhảy xuống sông tự tử. Cái chết của vợ khiến tôi đau trong lòng, và nỗi đau ấy cứ tăng lên khi nhìn thấy con trai. Cũng vì lẽ đó, tôi càng đối xử tệ bạc với nó hơn, thậm chí còn không cho nó gọi mình một tiếng cha. Thấy tôi hành hạ thằng bé quá, bố mẹ vợ không chịu được đã đón nó về nuôi và cho nó ăn học. Tôi thì từ đó sống như người mất hồn và cũng không cưới thêm vợ mới.
Quả thật, gần 30 năm qua tôi vẫn canh cánh trong lòng chuyện con trai có thật sự là máu mủ của mình hay không. Vì vậy, cách đây 5 năm, con trai tôi cưới vợ, mặc cho nó cầu xin thế nào tôi vẫn dứt khoát không đến dự đám cưới của nó. Mặc dù, gặp một người cha tệ bạc như tôi nhưng nó vẫn hết lòng đối đãi. Mỗi năm lễ Tết nó chưa bao giờ quên, hàng tháng cũng đều đặn gửi tiền về phụng dưỡng.
Gần 30 năm qua, chỉ vì những nghi ngờ vô cớ mà tôi đã đánh mất cả gia đình. (Ảnh minh họa) |
Rồi con dâu sinh cháu, tôi cũng muốn nhìn mặt cháu nội, nhưng tảng đá trong lòng vẫn đè nặng nên chưa một lần đến thăm. Mặc dù không được thăm cháu trực tiếp nhưng tôi vẫn được theo dõi hình ảnh của cháu qua Facebook của con trai.
Có một điều là thằng cháu trai càng lớn nhìn càng giống tôi khiến cho tôi suy nghĩ. Nhân một lần con trai về thắp hương cho mẹ, tôi lấy tóc của nó và đem đi xét nghiệm. Một việc làm mà cách đây nhiều năm tôi từng muốn thử nhưng không đủ can đảm để làm.
Kết quả xét nghiệm làm tôi chết đứng khi mức độ tương thích lên tới 98%. Vậy là trong bao nhiêu năm qua, chính vì sự nghi ngờ vô cớ khiến tôi mất vợ, mất con. Bây giờ khi đã biết kết quả, tôi nửa muốn tới xin lỗi và bù đắp cho con trai vì những lỗi lầm mình đã mắc phải, nửa lại xấu hổ không muốn thừa nhận. Tôi đang rất rối và mong muốn nhận được lời khuyên từ phía các vị độc giả.
(Độc giả giấu tên)
Theo Thời Đại