Tôi với chồng tôi bây giờ đến với nhau sau khi cả hai đã trải qua một lần đổ vỡ. Nói đúng hơn thì chúng tôi chính là "rổ rá cạp lại" để thành hình một gia đình. Sau một lần đi qua thất bại hôn nhân, tôi đã không còn mơ mộng quá nhiều về hạnh phúc. Tôi chỉ muốn sao cho con gái tôi cũng có một gia đình trọn vẹn, có một người để con gọi là bố, có những đứa em, có ông bà nội ngoại. Nhưng có lẽ mong muốn của tôi sai rồi.
Sau khi cưới nhau về, chồng tôi tiếp tục đi làm xa, chỉ có tôi ở lại chăm sóc hai đứa nhỏ. Một là con gái tôi 3 tuổi, và một là con trai của chồng với vợ cũ năm nay đã ở tuổi lên 5. Vì nghĩ hai anh em chúng nó cùng sàn sàn tuổi nhau, lại đang còn bé nên chắc sẽ dễ dàng hòa hợp, vợ chồng tôi cũng nghĩ đơn giản rằng chỉ cần mình quý mến và yêu thương các con thật lòng, các con sẽ thấu hiểu và chung sống với nhau hòa thuận như bao gia đình khác.
Nhưng vấn đề không xuất phát từ các con, cũng không xuất phát từ chồng tôi. Vấn đề xuất phát từ gia đình chồng và mẹ cũ của đứa bé. Mẹ chồng tôi luôn nói với hàng xóm một câu cửa miệng là "mấy đời bánh đúc có xương", ý bà nói rằng bà không tin tưởng vào tình yêu thương của tôi dành cho cháu trai của bà. Nhà chồng tôi ở gần ngay sát vách với nhà bố mẹ chồng, nên cứ khi nào rảnh rỗi bà lại đảo sang chơi.
Tôi nhớ có lần hai đứa nhỏ ở nhà chơi với nhau, tôi còn đang bận bếp núc thì bà sang trông cháu. Chẳng hiểu bà trông kiểu gì mà một lát sau con bé nhà tôi khóc ré lên. Cứ ngỡ bà nội ở đó sẽ trông cháu và dỗ dành cho qua, nhưng con bé vẫn cứ khóc, ngày một ngặt nghẽo hơn. Quá sót ruột, tôi vội chạy lên xem con gặp sự tình gì.
Lúc bấy giờ tôi thấy mẹ chồng tôi ôm khư khư con chồng trong lòng, để mặc con bé con ngồi giữa chiếu khóc không ngừng nghỉ. Khi tôi hỏi thì bà chỉ bảo ráo hoảnh:
"Nó cứ đòi cái ô tô của thằng bé, mà cái này mẹ thằng bé mua cho nó, nó không cho ai động vào đâu!"
Trời ơi, hóa ra vì một cái ô tô đồ chơi mà con gái tôi bị bà nội hắt hủi. Tất nhiên tôi biết con gái tôi không phải là máu mủ của bà nên bà chẳng có nghĩa vụ phải xót thương. Nhưng ngoài kia người ta chẳng họ hàng gì cũng có thể vươn tay đón lấy và yêu thương một đứa trẻ, mẹ chồng tôi có nhất thiết phải gay gắt và hắt hủi nó đến thế không?
Từ dạo ấy tôi đã biết thân biết phận giữ con gái bé bỏng trong vòng tay mình mà không cần đến sự yêu thương của bất cứ ai bên gia đình chồng. Mặt khác, tôi vẫn đối xử hết mực với con trai của chồng vì tôi nghĩ thằng bé vẫn còn nhỏ, và trẻ con thì không có tội. Thằng bé cũng giống như con gái tôi, khi còn chưa hiểu chuyện đã chịu cảnh gia đình ly tán. Vậy nên tôi cũng coi nó như con trai mình, có miếng ngon, có đồ chơi đẹp đều dành cho nó phần hơn còn con gái tôi chịu thiệt thòi chút cũng không sao.
Nhưng không hiểu vì lẽ gì, bất cứ khi nào chồng tôi về là mẹ chồng tôi lại bắt đầu sang kể lể này kia. Khi thì kể về mẹ cũ của đứa nhỏ, khi thì nói ráo con nhà này nhà nọ trong làng bị mẹ kế hắt hủi, đối xử không ra gì. Chồng tôi đi làm về rất mệt, lại nghe thêm mẹ ca cẩm nên tính khí anh cũng thất thường. Càng ngày anh càng bị mẹ tác động, dù bà không chỉ hẳn ra tôi có vấn đề gì những tôi nghĩ bằng sự nhạy cảm của một người làm bố, đã từng sống cảnh gà trống nuôi con anh cũng sẽ nhìn ra những gì bà muốn cho anh biết.
Vậy là giờ đây, anh không chỉ cộc cằn với tôi, anh còn đối xử với con gái tôi theo kiểu cách rất khác. Không giống như trước đây, thời gian tìm hiểu nhau anh cũng đã nói sẽ cố gắng trở thành một ông bố tốt cho cả hai đứa con, sẽ chẳng khác nào là người đã sinh thành ra con gái tôi cả. Tôi thật sự cảm thấy sự lựa chọn của mình sai rồi.
Bây giờ, mỗi ngày tôi sống trong căn nhà ấy đều trở thành cực hình. Một đằng thì tận tình chăm sóc cho con riêng của chồng, một đằng thì không dám thể hiện ra là mình yêu chiều con ruột vì sợ bị soi mói đủ đường. Nhiều đêm nhìn con gái ngủ say mà tôi ấm ức muốn khóc. Tôi không biết mình có nên tiếp tục cuộc hôn nhân lần thứ 2 này nữa hay không? Thấy con gái phải chịu thiệt thòi ấm ức như thế, tôi thật sự không cam lòng…
Theo Bôm Bốp NF (Helino)