Tôi luôn bị ám ảnh bởi nụ cười, ánh mắt của em. Khi ân ái với vợ, tôi cũng tưởng tượng mình đang làm chuyện ấy với người yêu cũ, chỉ có thế tôi mới có cảm xúc.
Có lẽ khi đọc những dòng tâm sự này, mọi người sẽ nghĩ tôi là người đàn ông chẳng ra gì, một kẻ bạc tình và một người chồng khốn nạn. Tôi đã có gia đình được gần một năm nhưng người tôi lấy làm vợ lại không phải là người tôi yêu, chỉ đơn giản tôi thấy cô ấy “phù hợp” với những yêu cầu mình muốn. Khi đã có mọi thứ trong tay, tôi lại chẳng thể vơi nỗi nhớ về người cũ, người con gái cho tôi nhiều cảm xúc, chỉ ở bên em tôi mới được là chính con người mình.
8 năm trước khi đang là sinh viên năm thứ 4, tôi gặp em lần đầu, em không xinh đẹp nhưng lại có nét duyên dáng, tinh nghịch của một cô bé năm nhất đại học. Em thú vị, cá tính, sôi nổi và đôi lúc có vẻ hơi dữ dằn, đanh đá, nhưng chính điều đó lại lôi cuốn tôi tìm hiểu về em. Sau này khi khi tiếp xúc nhiều tôi mới cảm nhận hết con người em, bên trong cái vẻ mạnh mẽ, dữ dằn ấy là một cô bé hoàn toàn khác. Em sống tình cảm, sâu sắc và nhân hậu hơn tôi nghĩ. Nhưng vốn là một người sống theo cảm xúc, ích kỷ, tôi nhanh chóng bỏ rơi em để chạy theo những điều mới mẻ hơn, những thứ hấp dẫn tôi hơn. Khi chia tay em không khóc, chỉ im lặng dù tôi đã làm em tổn thương rất nhiều, vậy mà em chưa một lần trách móc tôi, luôn sẵn sàng tha thứ và đón nhận khi tôi quay về. Ở bên em tôi luôn có cảm giác bình yên và an toàn.
Cứ thế 6 năm trôi qua, tôi mải mê phiêu lưu hết cuộc tình này đến cuộc tình khác mà chẳng biết mình đã gây ra cho em bao nhiêu đau đớn trong lòng, bởi tôi biết dù có làm gì em cũng sẽ tha thứ và đón nhận. Có điều tôi cũng không nhận ra được đâu là giới hạn của sự chịu đựng cho đến khi em lặng lẽ rời xa. Mất em, tôi điên cuồng đi tìm, cố gắng níu kéo em trở về nhưng chưa một lần tôi nói sẽ lấy em làm vợ, trong thâm tâm tôi cũng chưa từng nghĩ tới điều đó vì em dường như là một thứ hiển nhiên phải ở bên khi tôi muốn. Thêm một lần nữa khi em đồng ý trở về bên cạnh tôi cũng là lúc tôi gặp vợ mình bây giờ.
Tôi không yêu vợ nhiều, chỉ là cô ấy đến đúng thời điểm và là một người “phù hợp” với tôi. Vợ tôi có một công việc ổn định, tài chính vững chắc, có lẽ vì thế tôi đã chọn cô ấy. Tôi nhanh chóng đi đến hôn nhân với cô ấy và bỏ rơi người con gái đã luôn lặng lẽ đứng sau, chờ đợi tôi. Tôi phụ tình em. Cuộc sống của vợ chồng mới cưới nhanh chóng qua đi, tôi có vợ giỏi, một căn nhà khang trang, một công việc ổn định với thu nhập cao trong công ty của bố vợ, nơi mà chẳng ai dám bắt nạt con rể của giám đốc. Khi mọi thứ đã đi vào guồng quay của nó, cuộc sống hôn nhân bên một người vợ quá bình lặng và nhàm chán khiến tôi lại nghĩ về em.
Tôi luôn bị ám ảnh bởi nụ cười, ánh mắt của em, ngay cả khi ân ái với vợ, tôi cũng tưởng tượng mình đang làm chuyện ấy với người yêu cũ, chỉ có thế tôi mới có cảm xúc. Có lúc nỗi nhớ về em cứ ngự trị trong tôi, đã nhiều lần tôi bấm số nhưng lại không đủ cản đảm để nói chuyện. Tôi đã phụ tình em, đã xúc phạm một người con gái từng hết lòng vì mình. Tôi rất muốn gặp lại em một lần, muốn biết cuộc sống của em giờ ra sao nhưng biết nếu mình làm điều đó chỉ khiến tất cả những người trong cuộc đều khổ sở mà thôi. Có lẽ tôi đã sai lầm khi đặt vật chất và điều kiện lên trên tình cảm để rồi hôm nay không những đã làm tổn thương người con gái tôi yêu mà còn làm ảnh hưởng đến người phụ nữ tôi đã lấy làm vợ. Tôi thật đáng bị nguyền rủa.
Độc giả Khang
Theo VnExpress.net