Từ khi cưới Minh, tôi đã biết trách nhiệm của anh đối với dòng họ. Anh là độc đinh của cả họ, việc lớn bé đều đến tay. Tôi làm dâu luôn đảm đang, chưa bao giờ bị mẹ chồng chê trách điều gì. Chỉ có điều cưới nhau 2 năm mà tôi không có bầu.
Vợ chồng tôi giấu bố mẹ đi khám rồi chết lặng khi bác sĩ kết luận tôi bị bệnh đa nang buồng trứng. Việc điều trị có thể mất nhiều năm, tất nhiên vẫn có người có con được nhưng cần kiên trì. Vợ chồng tôi động viên nhau, tôi lặng lẽ uống thuốc và thường xuyên tái khám. Tôi biết anh mong mỏi đứa con đến nhường nào.
Không ngờ, một ngày chị giúp việc trong nhà, vốn hơn vợ chồng tôi gần chục tuổi tuyên bố mang bầu con trai đã 12 tuần. Đứa con là của chồng tôi. Anh tái mặt lắp bắp, còn tôi chết sững trước tin động trời.
Chỉ có mẹ chồng lại phản ứng khác lạ. Bà ngọt nhạt bảo tôi: "Thằng Minh nó lầm lỡ lúc say rượu, con đừng có trách nó. Con mãi không sinh được cháu đích tôn thì cô ấy sinh giúp. Giờ con chịu nhịn một chút. Sinh con xong chị Hoa sẽ về quê, đảm bảo không làm phiền gia đình mình".
Minh vội vàng thề thốt là anh không có tình cảm gì với chị ta. Anh chỉ nhớ có lần say rượu về mẹ mở cửa, xong sáng thức dậy ngủ bên cạnh chị giúp việc. Không ngờ mẹ anh bày mưu với người giúp việc để anh gần gũi rồi có thai.
Tôi phẫn nộ vì sự tệ bạc của mẹ chồng. Nếu không thể chịu đựng được, bà có thể nói thẳng để tôi ra đi. Còn chồng tôi, dù anh có biện bạch lý do nào đi nữa, một bàn tay cũng không thể vỗ ra tiếng.
Không những không xấu hổ, chị giúp việc còn trơ trẽn nhìn tôi đầy thách thức: "Cô là cây độc không ra trái, còn ý kiến gì nữa. Nếu bà không xin tôi giúp đỡ thì tôi cũng không ham hố gì chồng cô. Có điều, con trai tôi sẽ là chủ của ngôi nhà này".
Được lắm, tôi vung tay tát chị ta một cái nổ đom đóm mắt. Xong tôi nhìn chồng rồi nói: "Ly hôn đi! Em sẽ rời bỏ ngôi nhà này ngay lập tức, vì danh dự của em và giá trị cuộc hôn nhân chúng ta". Với tôi, ra đi là sự giải thoát cho chính mình và dù đau đớn, tôi cũng phải công nhận là sự giải thoát cho gia đình chồng.
Khi tôi bước ra cổng, chồng cố gắng níu kéo mong tôi tạm chấp nhận đứa bé vì chữ hiếu với bố mẹ anh. Mẹ chồng ngay lập tức vờ ngất xỉu để giữ chân con trai. Thời đại này mà người ta còn làm những điều vô đạo đức chỉ vì chuyện nối dõi tông đường, thực đáng khinh bỉ.
Tôi về nhà bố mẹ đẻ sống, đơn ly hôn gửi về cho chồng và chờ đợi ngày ra tòa. 1 tháng sau chồng tôi xuất hiện ở bục cửa vào đêm mưa gió, mắt đỏ ngầu vì mất ngủ. Tôi rất bất ngờ vì anh chọn níu kéo với tôi. Lẽ ra anh nên tranh thủ cơ hội để vừa có con trai, vừa bắt đầu một cuộc sống mới thoải mái hơn bên bố mẹ.
Anh bảo sau khi tôi ra đi, chị ta thể hiện ngay mong muốn thế chỗ. Mẹ sắp xếp cho chị ta lên phòng chăm sóc anh. Anh phải đến cơ quan ngủ. Tai quái hơn, chị ta kêu động thai, bắt mẹ hầu hạ cơm nước, xoa bóp, thuốc bổ. Mẹ chửi rủa anh hết lời vì không có trách nhiệm với gia đình.
Anh quỳ sụp dưới chân tôi xin tha thứ vì đã phản bội tình yêu của tôi. Anh thề sẽ không nhận đứa bé làm con, anh để mẹ toàn quyền quyết định và có thể giữ cho riêng mẹ.
Tôi phải làm sao để vượt qua được nỗi bất lực này? Tôi vẫn còn yêu anh, nhưng cũng không thể hoàn toàn tha thứ cho anh. Còn đứa bé, dù sao nó cũng là giọt máu của anh.
Theo Thu Hương (Helino)