Tôi lấy chồng lúc mới ngoài 20 tuổi. Khi ấy, chồng tôi là giám đốc một công ty nhỏ. Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc.
Sau đó, tôi tự xin vào làm trong doanh nghiệp Nhà nước bởi tính tôi thích ổn định. Công ty của anh có nhiều nhân sự trẻ và tài giỏi hơn tôi nên anh đồng ý.
Mỗi tháng, tôi chỉ nhận về gần chục triệu đồng tiền lương thì anh có đến hàng trăm triệu đồng doanh thu. Tuy nhiên, tôi cất tiền của chồng vào két, khi có việc mới dùng đến. Toàn bộ lương của tôi được sử dụng để lo sinh hoạt phí gia đình.
Có thời gian, sản phẩm của công ty chồng tôi gặp trục trặc ở đầu ra nên tồn đọng lớn. Lỗ lớn nên công ty ấy phá sản. Cũng may mà số tiền tôi cất đi trước đây đủ để anh trả nợ.
Anh thất nghiệp, ở nhà một thời gian dài. Khi đó, tôi nghĩ mình là lao động chính trong nhà nên đã ra sức “cày cố”, làm thêm giờ, nhận mọi việc sếp giao. Vì thế, thời gian tôi ở bên chăm sóc chồng con không nhiều.
Một tối nọ, anh tâm sự với tôi rằng có ý định khởi nghiệp mới. Một phần vì mệt mỏi công việc, tôi đã không để tâm tới. Trước khi đi ngủ, tôi chỉ nói rằng nhà còn mấy chục triệu, anh cần thì cứ lấy mà dùng.
Từ hôm ấy, mỗi tối tôi về muộn, đều thấy chồng không ở nhà. Con trai tôi khoe rằng bố nói đi công việc. Tôi phải đi làm sớm nên luôn ngủ trước. Vì thế, vợ chồng chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào.
Nửa năm sau ngày công ty cũ phá sản, chồng tôi đã gây dựng được công ty mới. Anh rút kinh nghiệm từ thất bại lần trước nên làm ăn rất thuận lợi. Khách hàng còn chủ động liên lạc với công ty chồng tôi để đặt đơn hàng.
Vừa rồi, chồng tôi tổ chức sự kiện liên hoan ở công ty. Tôi và con trai được mời đến rất trịnh trọng. Trong buổi lễ, chồng tôi lên phát biểu cảm ơn mọi người đã giúp anh xây dựng sự nghiệp mới.
Vài nhân viên ở dưới trêu giám đốc phải cảm ơn vợ nhiều nhất chứ. Chồng tôi nửa đùa nửa thật, vừa cười vừa nói: “Công ty này toàn bộ là công sức của tôi, chứ bà xã tôi không đóng góp một chút nào nha cả nhà”. Tất cả cười ồ lên rồi đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Tôi ngượng chín mặt, chỉ biết nhìn lại mọi người.
Tôi hỏi chồng về câu nói của anh giữa chốn đông người. Chồng tôi trả lời rất ngang nhiên rằng anh chỉ nói sự thật. Tôi nghĩ lại, dù cho tôi không trực tiếp giúp chồng gây dựng công ty, nhưng đã phải cố gắng rất nhiều trong thời gian anh khó khăn. Tại sao anh lại nhìn nhận vợ mình là người bất nghĩa như vậy?
Từ giờ, tôi hết tin nổi câu “gái có công thì chồng không phụ” của người xưa. Chắc tôi phải nghỉ việc ở cơ quan, cùng anh xây dựng công ty thì mới được xem là giúp đỡ chồng trong lúc hoạn nạn. Rốt cuộc chồng tôi nông cạn hay do tôi hành xử chưa đúng?
Theo Thanh Thanh (Helino)