Còn gần nửa tháng là đến kì tốt nghiệp, tôi lỡ có thai nên đành bỏ ngang việc học để lấy chồng. Ngay từ lần gặp đầu tiên, nhà chồng đã tỏ vẻ không thích tôi, nhưng vì cái thai trong bụng nên cũng không còn cách nào khác ngoài miễn cưỡng chấp nhận.
Vì không có bằng đại học, lại thêm việc có con sớm khiến tôi chẳng còn thời gian và sức lực để đi kiếm tiền. Nhưng càng ở nhà, tôi càng bị mẹ chồng mỉa mai là kẻ vô học, con lớn rồi cũng không biết dạy dỗ cho nên người. Công việc chồng thì bận rộn, tôi không có người nói chuyện nên vẫn hay tâm sự với cậu bạn thân từ hồi đại học. Trong khoảng thời gian này, cậu ấy chủ động thuê tôi làm trợ lý riêng, một phần vì muốn giúp đỡ, phần khác cậu ấy cảm thấy hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của tôi nhờ khoảng thời gian tiếp xúc bấy lâu.
Công việc trợ lý có cái rảnh rang của nó nhưng không tránh được những chuyến đi công tác xa nhà. Những lần như vậy luôn khiến mẹ chồng tôi tức giận, không chịu thông cảm, chồng tôi tuy không nói ra nhưng cũng ngấm ngầm khó chịu. Cứ mỗi lần kết thúc chuyến đi, vừa trở về nhà tôi liền bị mẹ chồng không ngừng đay nghiến, chèn ép. Bà liên tục làm phiền khiến tôi căng thẳng vô cùng, đầu óc cứ căng như dây đàn, lúc nào cũng phải trong tình trạng sẵn sàng giải thích cho bà với thái độ nhã nhặn, lễ phép nhất.
Mọi thứ chẳng có gì đáng nói nếu như bà không có những lời nói xúc phạm trong ngày tôi nhận được tháng lương đầu tiên. Cầm số tiền trên tay, tôi hào hứng chạy đi mua một chiếc váy mới tặng mẹ chồng. Thế nhưng, trái với hình ảnh vui vẻ như trong tưởng tượng, bà lại dội cho tôi một gáo nước lạnh với những lời nói không thể cay độc hơn:
"Bấy lâu nay, cô ăn nhờ ở đậu cái nhà này, dùng tiền của chồng để chi tiêu cho sướng cái thân, tôi đã không nói vì dù sao cô cũng là con dâu mà thằng con tôi lấy về. Tôi nào đã làm gì cô mà cô một mực đòi đi kiếm tiền. Bằng đại học không có thì liệu có ai dám nhận cô làm cái chức to thế kia cơ chứ. Cái váy này cô mua bằng tiền cô đi làm gái trong cả tháng nên tôi không dám nhận, không khéo phải tội thất đức thì chết. Vốn đã không ưa cô, nay lại cả gan công khai đi với trai, tôi không thể chấp nhận loại con dâu chỉ biết kiếm tiền nhờ đàn ông như cô".
Tôi chết đứng, một lời giải thích cũng chẳng nói ra được. Hóa ra thời gian qua mẹ chồng vẫn nghĩ về tôi như vậy. Chồng tôi vẫn cứ chẳng nói chẳng rằng, anh không thích công việc của tôi nhưng cũng phần nào có thể thông cảm. Nhưng dù thế nào thì cũng phải lên tiếng để giúp đỡ tôi chứ, tôi giục giã nhờ anh nói chuyện với mẹ thì anh chỉ qua quýt cho là vài ba chuyện phụ nữ tầm phào. Rõ ràng tôi vẫn còn tình cảm với chồng, nhưng bảo tôi tiếp tục sống trong tình trạng căng thẳng, không dám cựa mình cũng chẳng dám lên tiếng, đi kiếm tiền không được mà ở nhà ngồi không cũng chẳng xong như thế này thì chẳng thà tính tới chuyện ly hôn cho thanh thản. Nhưng suy đi tính lại, đứa con vẫn cần có một mái ấm hoàn chỉnh, bây giờ nếu tôi ngỏ ý muốn sống riêng chắc cũng không xong với mẹ chồng. Thật không biết nên làm gì mới có thể thoát khỏi cuộc sống tù túng như bây giờ nữa.
Theo Ngọc AH NF (Helino)