Khi tôi gặp người mới với một phong cách khác nên thực sự không thích. Em mặc chiếc bó áo hở hết vai và dây áo trong, miệng rộng, ăn nói thêm nhiều từ không hay. Hôm đó sau khi về tôi có vào mạng xã hội xem ảnh em, em có những cái ảnh nhìn có vẻ ăn chơi, có cái ảnh lộ cả hình xăm càng khiến tôi có ác cảm và không thích. Mấy ngày sau đó nhiều lúc buồn buồn, không có ai nói chuyện nên lại nhắn em nói chuyện cho vui, vì yêu có thể khó nhưng nói chuyện bạn bè ai cũng được, miễn là họ không phải người xấu. Thế rồi tôi rủ em đi uống nước, lần đầu em đi cùng bạn. Lần gặp lại đó em khác hoàn toàn những hình ảnh ban đầu, em ăn mặc bình thường, có bôi chút son, trông duyên dáng, giọng nói hơi đanh chút nhưng ấn tượng. Sau lần đầu tiên đi chơi đó về nhà tôi nhớ em nhiều hơn, nhận thấy những điều trước kia cũng chỉ là tuổi trẻ nghịch ngợm thôi và cũng không có ác cảm với điều đó nữa khi suy nghĩ thoáng hơn. Thế rồi những buổi đi chơi diễn ra nhiều hơn, tôi thích đưa em đi ăn cho béo vì em nhìn hơi gầy. Nụ hôn đầu được trao, tôi biết chúng tôi đã chính thức là của nhau. Đó cũng là nụ hôn đầu đời của tôi.
Thời gian sau chúng tôi vẫn đi chơi nhưng sau đó em không đi chơi tối nữa vì lý do mẹ không muốn cho đi. Tôi cũng hơi buồn nhưng cũng chẳng sao, tối đến nhà em chơi cũng được. Về nhà nhớ em lắm nhưng tôi cũng ít nhắn tin, một phần cũng vì khi nhắn tin rất lâu sau em mới hồi âm. Có lẽ việc đó khiến em nghĩ tôi hững hờ không quan tâm. Thời gian đến nhà em chơi chúng tôi cũng quấn quít và khám phá cơ thể nhau, thấy em gầy mà tôi thương lắm, chỉ muốn hôn em một cái và ôm em thật chặt mà thôi. Nhưng em luôn tìm cách lẩn tránh nụ hôn của tôi và chỉ được ôm em từ đằng sau, trong khi đó em lại làm việc khác khiến tôi khá buồn.
Tôi càng buồn khi nói muốn cưới em nhưng 5 lần bảy lượt em luôn bảo phải hai năm nữa mới cưới. Tôi giận em nhưng chẳng bao giờ giận được lâu, có khi bước ra khỏi cổng là lại hết giận rồi, không bao giờ cãi nhau với em, ngay cả to tiếng cũng chưa có. Thế rồi sau lần gặp nhau cuối cùng vẫn còn tình cảm thì chỉ hơn chục ngày sau em bảo đi lấy chồng. Tôi nghĩ em giận vì những ngày trước đó tôi không nhắn tin hay quan tâm gì em. Thực sự là những ngày đó gia đình tôi có đám tang chú họ nên khá bận, rồi lại đám giỗ nữa nên không hỏi han em được. Nên khi em nói vậy tôi nghĩ chắc em cảm thấy chán nên nói vậy thôi, tôi cũng đang chán vì em chẳng muốn cưới nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, định đợi vài ngày cho hai đứa bình tâm rồi đến nhà xin lỗi em.
Thế mà chỉ hai ngày sau em đăng ảnh ăn hỏi và ảnh cưới. Tôi thực sự rất sốc và tuyệt vọng. Lúc đó dường như tất cả tình yêu của tôi bùng nổ và lớn hơn, thấy nhớ em và yêu em rất nhiều. Tôi chán nản chẳng muốn làm gì, thấy một sự mất mát khá lớn trong cuộc đời. Không như nhiều người đàn ông một lúc có thể yêu vài người như tôi biết, nên khi như vậy tôi sốc lắm vì chỉ yêu có mình em. Dù trong thời gian yêu em có rất nhiều người giới thiệu cho người này người kia, có người cả công việc, nhan sắc, gia đình, kinh tế đều tốt hơn em nhưng tôi chẳng để ý. Với tôi dù em có thế nào tôi vẫn yêu, chung thủy, nên cú sốc đó làm tôi mất ngủ, ăn uống không được dẫn đến mệt mỏi, người nôn nao và ốm.
Trước ngày em cưới tôi rất muốn gặp, muốn nhìn em lần cuối nhưng hôm đó em bảo bị ốm phải đi truyền nước, mệt lắm không đi được. Tôi tin em nói thật vì em vốn hay bị ốm, em gầy lắm chỉ còn 38kg. Thấy em như vậy tôi muốn đến ngay nhưng không thể làm vậy được vì sẽ hại đến em. Vậy là tôi chẳng thể gặp em lần cuối trước khi lên xe hoa.
Tôi có nhắn tin với em để hỏi tại sao. Em chỉ nói do thấy tôi và em có nhiều điểm khác biệt như em thích son phấn, tôi hay chê em ăn mặc, tôi ít nhắn tin cho em, không quan tâm em. Nhưng em đã hiểu sai, tôi không thích em son phấn quá nhiều vì nó cũng độc hại chứ không cấm em. Còn chuyện em ăn mặc tôi chẳng bảo gì vì mọi cái đều bình thường trừ lần gặp đầu tiên. Chỉ là em gầy nên tôi bảo ăn nhiều cho béo. Tôi ít nhắn tin vì từ khi yêu chúng tôi cũng không nhắn nhiều, em gần như chẳng nhắn tin, tôi nghĩ em không thích. Cái đó cũng không quan trọng lắm, vì yêu nhau đâu phải vì điều ấy.
Lúc này tôi chỉ nghĩ đến em dù em đang bên người khác. Nhiều khi nghĩ ích kỷ, mong em không thấy hạnh phúc hay vì điều gì đó mà quay lại với tôi. Lúc đó tôi nhất định sẽ đón em trở lại và lấy em. Tôi có gọi cho người bạn làm bác sĩ tâm lý tư vấn. Bạn bảo tôi chắc là thằng đàn ông đặc biệt còn lại duy nhất trên hành tinh này. Vì nếu là bạn tôi nếu bị như vậy sẽ rất giận, coi thường người như thế, vì mới thời gian ngắn trước vẫn còn bên nhau, giờ còn mong chờ cô ấy quay trở lại với mình khi bị đối xử như vậy. Bạn tôi hay ai đi chăng nữa cũng không làm được vậy, mà còn dại dột chỉ yêu một người rồi không tìm hiểu thêm người khác.
Với tôi thì dù em đã lấy chồng và sau này có ra sao, trước đây có thế nào tôi vẫn đón em trở về nếu tôi chưa lấy vợ. Mỗi lần nhìn em ốm mà xót lắm nhưng chẳng nói ra điều đó bởi tôi vốn ít nói, chỉ quan tâm lặng lẽ. Giờ đây tâm trạng tôi rối bời, không biết phải sao nữa. Xin mọi người cho lời khuyên.