Tôi 31 tuổi, ly dị chồng đã được 4 năm và có một bé trai kháu khỉnh. Tôi hiện định cư ở Mỹ, được xem là một người phụ nữ thành đạt, đang lấy bằng thạc sĩ thứ hai và có công việc ổn định. Tôi được đánh giá là có ngoại hình ưa nhìn, mọi người rất yêu mến. Tính tôi sống rất tình cảm và lãng mạn do được học nhạc piano cổ điển từ nhỏ. Là con một ở trong gia đình khá gia giáo nên tôi rất được ba mẹ thương yêu. Tôi gặp người chồng đầu tiên năm 21 tuổi và cũng là bạn trai đầu tiên. Do bị bạo hành tinh thần nhiều năm và một lần khi anh giơ tay đánh tôi, tôi đã đưa đơn ly hôn. Vì bị tổn thương và cũng biết hoàn cảnh của mình nên tôi sống khép kín, không dấn thân vô chuyện tình cảm, chỉ lo cho con và công việc.
Rồi tôi biết anh, anh là một người bạn chơi trong nhóm bạn thân của tôi từ rất lâu, nhỏ hơn tôi 2 tuổi và vừa tốt nghiệp chương trình du học tiến sĩ. Anh là một người truyền thống và gia trưởng nhưng đàng hoàng và tốt bụng. Anh biết rõ hoàn cảnh của tôi và cách đây khoảng một năm đã bày tỏ tình cảm nhưng tôi tìm cách từ chối. Vì chơi chung trong đám bạn thân nên chúng tôi lại hay đi chơi và tâm sự nên xích lại gần hơn. Tôi cũng từ từ mở lòng mình ra, hẹn hò cũng được 6 tháng thì bố mẹ anh từ Việt Nam sang chơi. Nói thêm rằng anh là con cả trong nhà và rất có hiếu. Anh rất gần với mẹ và nghe lời bà. Bố mẹ anh sang biết chuyện và phản đối dữ dội. Bố anh gọi điện liên tục bắt tôi phải ra gặp mặt và mắng chửi tôi rất thậm tệ, nói tôi là đàn bà dễ dãi, dụ dỗ con trai ông bà và bắt tôi phải chia tay. Ông còn gọi điện cho bạn bè tôi nói xấu và mắng tôi đủ kiểu.
Gia đình tôi đều làm nghề giáo, cư xử với con cái rất từ tốn và hiền hoà nên tôi bị sốc nặng. Tôi đã nói với anh chia tay và cắt đứt liên lạc nhưng anh bỏ làm đến trước nhà tôi năn nỉ và chống đối với bố anh. Ông bà đòi ở lại thêm cả nửa năm mới về để trông chừng anh. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng đó thì tôi phát hiện mình có thai, tâm trạng rối bời. Thật sự ý nghĩ đầu tiên của tôi là không giữ đứa bé, nhưng đêm về tôi xót con, nó không có tội tình gì, vì thế tôi chẳng cầm được nước mắt, quyết định sẽ nuôi con cho dù chuyện gì xảy ra. Tôi đã nói với anh và anh ủng hộ. Chúng tôi quyết định giấu bố mẹ, để đến lúc ông bà về Việt Nam rồi mới thưa chuyện. Trong thời gian này, một tháng chúng tôi mới gặp nhau khoảng 1,2 lần. Do tôi cũng bị ốm nghén khá nặng nên không đi đâu được, tôi rất tủi thân và cảm thấy bấp bênh. Đến tuần vừa rồi anh đi công tác ở công ty thì dắt tôi theo, lúc này thai tôi đã được hơn 4 tháng và là một bé trai. Chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi ở bên nhau dù là ít ỏi.
Nói thật rằng cho đến lúc này tôi mới dám tin anh có thể là chỗ dựa cho tôi và tự hứa sẽ cùng anh vượt qua khó khăn. Tôi thầm lặng mua quà cho bố mẹ anh, nhất là mẹ anh, để anh mang về cho ông bà vui. Bố mẹ anh biết tôi vẫn còn qua lại nên anh nói thật về cái thai. Chẳng ngờ, bố mẹ anh bắt anh viết thư từ tôi và bắt tôi phải bỏ thai dù biết đó là cháu trai. Mẹ anh khóc lóc, bỏ ăn bỏ uống rồi bỏ nhà đi để anh phải hốt hoảng, còn bố anh đe doạ sẽ tuyên bố với dòng họ sẽ từ anh nếu tôi không bỏ thai. Sau đó anh ngọt nhạt rằng đối với tôi không phải tình yêu mà là sự thương hại tình cảm mà thôi, từ ngày quen tôi anh mất nhiều cơ hội vì hoàn cảnh tôi không xứng với anh.
Bố anh gọi điện liên tục cho tôi, bắt phải bỏ đứa bé. Anh nói chuyện với tôi thì giải thích rằng bố mẹ anh làm áp lực rất nhiều để bỏ nhưng anh không đồng ý, nhưng anh đồng ý với mẹ rằng anh thương cảm đối với tôi chứ không yêu. Khi nghe anh nói những câu đó tôi như người rớt từ trên trời xuống vậy, thấy mọi thứ sụp đổ quanh mình. Tôi đã viết mail nói với anh rằng không muốn nhận sự thương hại của anh và cũng không cần anh phải gánh trách nhiệm, tôi cam tâm nuôi con một mình nên hãy chấm dứt tại đây. Vì bị sốc nặng mà đêm đó tôi chảy máu và phải vào bệnh viện. Tôi đã có ý nghĩ buông xuôi và có lẽ con tôi cũng vậy. Nhưng khi nhìn thấy giọt nước mắt của mẹ và con trai cầm lấy tay tôi, tôi biết rằng mình cần đứng dậy để chiến đấu cuộc chiến này, may mắn tôi đã giữ lại được bé.
Trong lúc này, được sự động viên của bạn bè, anh đã tuyên bố với bố mẹ sẽ đi theo chăm sóc tôi, chừng nào bố me chấp thuận sẽ quay về báo hiếu (lúc này không ai biết tôi suýt bị sảy thai). Bố mẹ thấy anh làm dữ thì dịu lại và chấp nhận chuyện của chúng tôi. Anh nhắn tin cho tôi không được thì viết mail báo cho tôi biết và nói rằng giờ chỉ cần tôi chấp nhận điều kiện của bố mẹ anh là để con trai lớn của tôi cho ông bà ngoại nuôi. Nói thật rằng lúc này lòng của tôi đã chết, không muốn bước chân vô một gia đình khắc nghiệt và sống không có tình người như vậy, tôi cũng không bao giờ bỏ con mình. Tôi đã nói với anh sẽ không quay lại nhưng anh làm đủ mọi cách níu kéo. Giờ đầu óc tôi rối bời và không biết phải xử trí như thế nào. Tôi chỉ muốn yên ổn sinh con rồi nuôi cháu nhưng làm sao cấm anh gặp con được. Anh rất thích con nít và chắc chắn không bỏ con mình, thế nhưng gặp anh thì anh lại năn nỉ tôi quay về.
Tôi đã khổ một lần trong hôn nhân rồi không muốn khổ thêm nữa. Tôi cũng không hiểu tại sao anh không yêu mà vẫn muốn ở với tôi và níu kéo tôi lần này đến lần khác, ngay cả khi tôi chưa có bầu, trong khi tôi đã nói rõ với anh rằng chúng tôi không thể sống cả đời với nhau chỉ bằng sự thương cảm. Tôi hoàn toàn không oán trách anh, thật sự mong anh tìm được người phù hợp. Tôi mong có thể nhận được sự góp ý chân thành của mọi người để vượt qua được thời gian khó khăn này và có một quyết định sáng suốt.
Theo Ngọc (VnExpress.net)