Cái gì quá cũng không tốt, tin quá, yêu quá để rồi khi bị phản bội tôi không biết cách vượt qua như thế nào nữa.
Câu chuyện trên tôi viết đã cách đây 4 tháng rồi, lần này cũng mong nhận được lời khuyên từ mọi người, chính xác hơn là lời động viên, tiếp cho tôi sức mạnh để đưa ra quyết định.
Những mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng trong bài viết trước chưa kịp lắng thì đúng một tháng sau tôi phát hiện ra chồng mình ngoại tình. Trời đất như sụp đổ, tôi hoàn toàn mất phương hướng, như người điên vô hồn vậy. Anh là tất cả với tôi, trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả khi sống ở nơi ấy, nhưng chỉ cần anh nói “chỉ cần anh tin và hiểu em là đủ” là tôi lại vững vàng, đứng dậy, đối mặt và chịu đựng.
Tôi thật sự quá ngây thơ, tin và yêu anh mù quáng, anh có thể đi đâu cũng được, không về nhà cũng chẳng sao, không đưa tiền lương cho tôi cũng được, không bao giờ tôi nghi ngờ. Thậm chí, bố chồng rỉ tai nói anh cờ bạc, sao tin chồng thế, tôi cũng gạt đi để bênh vực “anh ấy bận bao nhiêu việc, làm gì còn thời gian”. Anh bảo tôi: “Em tốt quá, tin tưởng anh quá nên anh mới thế này”, “Em với mẹ suốt ngày mâu thuẫn nên anh quá mệt mỏi, áp lực từ gia đình khiến anh chán nản”, “Em xem lại cách ăn mặc của mình đi, chẳng ra làm sao cả, anh thấy gu của em có vấn đề”.
Tôi ngu ngốc đến nỗi, toàn bộ số tiền lương có được đều dành để chi tiêu cho gia đình chồng hết, không có quỹ đen, không dám quần áo đẹp, có khi vì đám cưới bạn đại học lâu không gặp tôi mới dám trang bị cho mình một bộ nhìn được để mới mẻ hơn, để không bị “ánh nhìn thương hại” của ai về cuộc sống hiện tại của mình. Thời điểm vợ chồng có ý định mua nhà, tôi nói anh cứ kiếm tiền lo nhà (tiền mua nhà bố mẹ đẻ đã cho tôi hơn 50%, anh chỉ lo phần còn lại), còn tôi sẽ lo chi tiêu, anh không cần đưa tiền cho tôi. Vậy là anh cũng không đưa, mình tôi xoay xở với tiền ăn, tiền học, tiền điện, cái gì cũng là tiền triệu ở cái đất đô thị mới ấy.
Ảnh minh họa. |
Tôi cũng làm đủ thứ để kiếm tiền, lương văn phòng chỉ đủ trả tiền điện với tiền học phí cho con. Tôi bán hàng online, cái gì có tiền là tôi bán, như bạn tôi nói “thượng vàng hạ cám”, cái gì cũng thấy đăng bán, có tiền là được, lo 12 triệu/tháng là đủ để chi tiêu. Rồi bố tôi bệnh, kế hoạch nhà cửa bị hủy bỏ, công việc bán hàng cũng không phải lúc nào cũng suôn sẻ, vì công việc ở công ty tôi cũng rất bận. Rồi chi tiêu không đủ, cũng không thấy chồng “chủ động đóng góp”, chẳng hiểu sao tôi lại luôn thấy “ngại” nếu hỏi tiền anh. Nhưng rồi tôi cũng nói “giờ không mua nhà nữa, mỗi tháng anh cũng phải đưa em thêm tiền để lo chi tiêu chứ”. Tôi chỉ dám đòi hỏi 3 triệu, trong khi lương anh gấp đôi tôi vì nghĩ mình chỉ thiếu 3 triệu thôi, sẽ ổn mà.
Tôi cứ sống ngu ngốc, ôm đồm, tin yêu chồng như vậy, để rồi một ngày anh ngoại tình, so sánh tôi với bồ. Cái gì quá cũng không tốt, tin quá, yêu quá để rồi khi bị phản bội tôi không biết cách vượt qua như thế nào nữa. Kết thúc những ngày u ám khi phải chấp nhận việc chồng đã phản bội mình, anh đã cầu xin tôi tha thứ. Việc mẹ chồng tôi, khi phát hiện ra con trai mình như vậy, tôi không còn muốn nhắc lại nữa.
Những câu nói bất hủ của bà dành cho tôi như: “Đàn ông 5 thê 7 thiếp là chuyện bình thường, mày là phận đàn bà, gái chính chuyên chỉ có một chồng”, “Tao mua bán mày về để lấy người chăm sóc, phục vụ cho con tao, đây không phải là nơi mày thích thì đến, không thích thì đi”, “Nó ra ngoài như thế là do cái loại mày không ra gì”. Ngồi gõ lại những câu chữ này, tay tôi vẫn còn run, tim đập mạnh như ngày hôm ấy vậy.
Tôi chấp nhận tha thứ, ra ngoài ở riêng, cùng cho nhau cơ hội để làm lại từ đầu. Tôi nghĩ, khi ra ở riêng, anh sẽ trưởng thành và trách nhiệm với gia đình hơn. Tôi cũng nghĩ đang cho anh cơ hội để lấy lại niềm tin, để gìn giữ gia đình như những lời cầu xin của anh: “Anh không muốn mất em và con”, “Hãy cho anh cơ hội”, “Đấy chỉ là chơi bời”. Nhưng rồi, sau một thời gian ra ngoài, suy nghĩ của anh lại kiểu: “Tôi đã làm theo mọi điều cô yêu cầu rồi, cô còn muốn gì nữa? Tôi đã bỏ qua cái tôi, sự sĩ diện, bỏ mẹ để ra ngoài ở với cô...”. Đại loại, anh cho rằng đang nhân nhượng làm theo ý của tôi, vì đã có lỗi chuyện ngoại tình. Đến lúc này tôi hoàn toàn bất lực.
Tôi cần một người chồng yêu thương và biết chia sẻ, hiểu và cảm thông. Nhưng với anh, một thằng bé chưa lớn, tôi có nói mãi anh cũng không thể lớn nổi. Chỉ có xã hội này, chỉ có sự mất mát thực sự mới nuôi dạy anh cho được. Chứ cứ phạm lỗi, rồi tha thứ, giận dỗi, rồi làm lành, né tránh cãi vã, để rồi xung đột càng lúc càng lớn. Như lúc này, tôi hoàn toàn tin vào quyết định sẽ ly hôn với anh, để tôi và anh cùng mất mát, để chúng tôi trưởng thành, trách nhiệm với con của mình. Tôi sẽ không nhu nhược nữa, mạnh mẽ thực sự đối đầu với cuộc đời này. Vì tương lai, con của tôi cũng sẽ lấy chồng, rồi làm dâu, tôi không muốn là hình mẫu yếu đuối, đau khổ để con nhìn vào, rồi lại như cái nợ đồng đồng lần, con sẽ khổ như mẹ của nó. Cầu ông trời cho tôi thật nhiều sức khỏe, bản lĩnh để nuôi dạy con thành người.
Tôi đang lo thủ tục mua nhà rồi, mấy tháng nữa sẽ nhận nhà mới. 2 mẹ con cũng thuê nhà ở một chung cư nhỏ, mặc dù chi phí không phải rẻ nhưng cố chút để con được sống ở một nơi sạch sẽ, lành mạnh và đông vui thì tôi mới thấy yên tâm, bớt phần có lỗi với con. Công việc tôi đã tìm được chỗ làm khác, cũng văn phòng nhưng lương cao gấp đôi, mọi chi phí cho 2 mẹ con không còn đáng lo. Năm nay con lại chuyển công lập học, chi phí học hành cũng giảm được một nửa. Nói rằng ra ngoài thuê nhà tốn kém, giờ nhìn lại, thấy chi phí vẫn không cao bằng ngày xưa ở chung và lo toàn bộ. Đấy, với tôi, sau cơn mưa trời lại sáng, tôi thấy mình vẫn còn may mắn hơn nhiều chị em khác.
Theo Loan (VnExpress.net)