Còn chuyện của gia đình tôi, sau khi làm các xét nghiệm tôi đã bàn với vợ về quyết định của mình. Cô ấy khóc rất nhiều vì lo lắng cho tôi nhưng nói sẽ ủng hộ mọi quyết định, chỉ cần tôi thấy đúng và cần thiết. Sau đó tôi có tới bệnh viện nói với ba ruột là sẽ giúp ông nhưng điều bất ngờ nhất là ông nắm lấy tay tôi và khóc. Sau đó ông nói cảm ơn tôi, tất cả những gì ông làm là thử xem tôi có đồng ý cứu ông hay không, để biết tôi có thật lòng tha thứ cho ông sau bao chuyện xảy ra trước đây. Mãi đến khi trực tiếp trao đổi với bác sĩ trị bệnh cho ông tôi mới biết ngoài bị thận ông còn có một số vấn đề khác nữa về phổi cũng như tiểu đường. Việc cấy ghép có thành công thì khả năng bình phục cũng rất thấp, chỉ có thể duy trì sự sống được ít tháng hoặc một vài năm.
Ông cũng già rồi (68 tuổi), không muốn gia đình nhỏ của tôi hy sinh chỉ để đổi lấy vài năm sống lay lắt trong bệnh viện. Điều ông mong muốn là khi sức khỏe ổn định hơn sẽ cùng tôi đi thắp hương và tạ tội trước mộ phần mẹ tôi. Sau đó muốn gia đình nhỏ của tôi chuyển về sống cùng ông trong quãng thời gian còn lại. Ông rất muốn ba nuôi tôi cho phép cũng như đáp ứng mong muốn cuối cùng của ông. Dù tôi có thuyết phục ông rằng giờ y học tiên tiến, còn nước còn tát nhưng ông cũng nhất quyết không nhận quả thận của tôi. Ông nói cuộc đời ông có nhiều sai lầm, không muốn mắc thêm những sai lầm mới. Ông mừng vì tôi đã khôn lớn trưởng thành và chững chạc như vậy.
Hình ảnh hai ông bố ôm nhau khóc rồi nói lời cảm ơn lẫn nhau làm tôi thấy mọi hờn dỗi, ác cảm về ba ruột đi đâu mất, chỉ thấy thương ông vì một đời toan tính thiệt hơn lại phải sống trong đau khổ dằn vặt nhiều tới vậy khi mẹ tôi qua đời. Hiện tôi sống và công tác ở một thành phố khác với ba ruột nên điều có thể làm là đón ông về cùng gia đình mình và chăm sóc (ba nuôi đã đồng ý như vậy). Còn việc ba ruột nói tôi nên nghỉ việc để chăm sóc ông, sau này sẽ cho tôi một phần tài sản để mở phòng mạch tư thì tôi không nhận. Tôi muốn các con của mình có thể nhận ông và có những kỷ niệm với ông nội của chúng. Còn tài sản tôi nghĩ trước mình vẫn sống tốt với công việc hiện tại thì giờ vẫn vậy. Tôi yêu công việc của mình và nhiệt huyết với nó. Tôi không giỏi việc kinh doanh, vậy nên nghĩ làm tốt vai trò bác sĩ cứu người cũng chính là một điều tuyệt vời rồi. Một lần nữa chân thành cảm ơn tất cả các bạn đã chia sẻ, giúp tôi thêm yêu và tin rằng cuộc sống này vẫn còn có những yêu thương.
Theo Tùng (VnExpress.net)