Từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ mồ côi. Tôi không biết bố mẹ mình là ai, chỉ biết rằng sau khi sinh, mẹ đã đặt tôi trong một cái giỏ trước chùa. Tôi lớn lên với các sư sãi và được các sư lo cho ăn học đàng hoàng.
Ngày ấy mẹ chồng tôi thường đi làm công quả cho nhà chùa. Thấy tôi có hoàn cảnh đáng thương, mẹ chồng chu cấp cho tôi toàn bộ chi phí ăn học và sinh hoạt trong chùa. Chồng tôi thường theo mẹ đi làm từ thiện nên chúng tôi đã quen nhau từ đó.
Anh là mối tình đầu của tôi, cũng là người đàn ông mà tôi không thể quên được. Chúng tôi kết hôn sau khi tôi học xong đại học. Ai chứng kiến đám cưới của tôi cũng cảm thấy mừng cho tôi. Cuối cùng sau bao thiệt thòi, tôi cũng đã có được hạnh phúc.
Đúng là tôi đã có một cuộc sống đổi đời. Mẹ chồng tôi tốt vô cùng, đối với tôi, bà vừa là ân nhân vừa là người mẹ thứ hai của mình. Còn chồng tôi, lúc đầu anh cũng yêu thương chiều chuộng tôi lắm.
Thế nhưng người ta nói đàn ông luôn có máu ngoại tình trong người, chồng tôi cũng không ngoại lệ. Anh đã có người phụ nữ khác khi tôi đang mang bầu lần thứ hai. Đau đớn hơn là chồng tôi yêu cô gái ấy thật lòng. Thậm chí anh còn chống đối lại cả mẹ và gia đình để đến với người con gái kia.
Tôi đau khổ lắm. Suốt 9 tháng thai kỳ, không đêm nào là tôi không khóc. Những tưởng ông trời đã thương xót cho số phận của mình, nhưng rồi tôi vẫn bị bạc đãi vậy đấy. Sinh con xong, tôi quyết định sẽ ly hôn vì không muốn níu kéo một người đàn ông không còn yêu mình. Mặc dù tôi còn yêu anh và cũng rất thương mẹ của anh.
Khi chúng tôi đang làm thủ tục ly hôn thì chồng tôi phát bệnh. Anh bị suy thận, bệnh tình của anh nghiêm trọng đến mức cần người hiến thận gấp nếu không tính mạng của anh sẽ chẳng giữ được bao lâu. Nhà chồng tôi có điều kiện nên đã tìm đủ mọi cách để kêu gọi người hiến thận. Nhưng rồi cuối cùng vẫn không có ai tương thích.
Tôi biết việc làm của mình là dại dột, nhưng chính tôi đã tự nguyện hiến thận cho chồng. Dù anh đã ngoại tình, dù anh phản bội tôi lúc tôi cần anh nhất. Thận của tôi tương thích với anh, vì thế sức khỏe của chồng tôi đã được cải thiện đáng kể. Mẹ chồng cũng ngỏ ý muốn cho tôi một khoản tiền lớn nhưng tôi đã từ chối khéo. Tôi không bán thận, tôi chỉ muốn trả cho mẹ món nợ ân tình. Và tôi cũng muốn con tôi được chứng kiến bố khỏe mạnh đến khi chúng trưởng thành.
Hôm nay chúng tôi đã chính thức ly hôn. Lúc này đây, tôi đau đớn lắm. Tôi không ân hận vì những gì đã làm với chồng, cũng không tiếc nuối cơ ngơi của nhà chồng mà tôi đáng được hưởng. Vậy nhưng tôi buồn lòng quá, rồi ngày mai, khi tôi làm lại từ đầu thì cuộc đời tôi sẽ thế nào đây?
Theo Thùy Linh (Helino)