Tôi lấy chồng cách đây ba năm. Khi ấy, tôi mới chỉ là nhân viên hạng thường của phòng kế toán. Thời gian qua, tôi phải phấn đấu rất nhiều để leo lên chức phó phòng như ngày hôm nay. Chúng tôi có với nhau con trai gần hai tuổi.
Chồng tôi làm tài xế lái xe khách đường dài. Chiếc xe hiện tại do anh hùn vốn chung với bạn mà mua được. Anh thường xuyên vắng nhà nên việc gia đình đều do mình tôi gánh vác. Vì thế, tôi không khỏi cáu gắt mỗi khi áp lực, căng thẳng.
Mẹ chồng sống ngay gần nhà chúng tôi. Dù đã nghỉ hưu nhưng bà ấy vẫn luôn dành thời gian cho các hoạt động: sinh hoạt ca hát, thể dục, xem tivi, đi lễ chùa… cũng hết ngày. Vậy nên, tôi không gửi được con trai nhờ trông nom hộ. Thuê người giúp việc thì vợ chồng tôi không yên tâm. Vì thế, từ khi con trai hơn một tuổi thì chúng tôi đã phải cho cháu đi lớp.
Tôi và mẹ chồng không hợp nhau. Hai mẹ con hiếm khi ngồi nói chuyện riêng, tỉ tê tâm sự điều gì đó. Thậm chí, tôi còn không ít lần cáu gắt với chồng trước mặt mẹ anh. Bà ấy biết tính tôi vậy nhưng không xét nét. Với bà, người phụ nữ cần nhất là biết chăm lo cho gia đình.
Cuối tuần, tôi đều đưa con trai đi chơi. Nhưng lần này, do mẹ chồng than đau lưng nên tôi phải đưa bà đi khám. Sau khi khám xong, tôi thấy trời nắng nóng nên dặn mẹ chồng đứng đợi, còn mình đi gửi xe máy ở khu giữ xe qua đêm, rồi bắt taxi. Thế nhưng, tôi quay lại đã chẳng thấy mẹ chồng đâu.
Tôi luống cuống đi tìm hồi lâu mới thấy mẹ chồng đang nói chuyện với một người lạ. Thấy người đó hỏi đường nên mẹ chồng tôi dẫn đi, quên luôn việc tôi đang mỏi mắt đi tìm. Tôi nhất thời không kìm chế được nóng giận, nói nặng lời với mẹ chồng vài câu.
Tình cờ làm sao tôi lại gặp ngay cô đồng nghiệp đến viện thăm người thân. Cô ta là phó phòng ở bộ phận bên cạnh, chức vụ ngang bằng với tôi, nhưng tính cô này nhỏ nhen nên không được lòng nhân viên cấp dưới. Tôi biết trước cô ta chẳng tốt đẹp gì, ai ngờ cô ấy còn nói kháy tôi với mẹ chồng: "Bác có phúc mới chọn được cô con dâu hiếu thảo như chị đây đấy ạ! Chắc nãy do chị bực bội quá thôi, chứ ở công ty chị ấy vẫn nhẹ nhàng, ngọt ngào với nhân viên lắm ạ!".
Nói rồi, cô ta quay lưng đi. Mẹ chồng tôi nghe xong những lời đó, nét mặt thoáng buồn. Thật sự, tôi muốn giải thích cho mẹ chồng hiểu lắm, nhưng chẳng biết nói sao vì vừa nặng lời với bà ấy.
Trên đường về, mẹ con tôi không nói với nhau câu nào. Tôi chỉ gượng gạo nhắc mẹ chồng uống thuốc đầy đủ. Bình thường, tôi và mẹ chồng không thân thiết. Nhưng tôi không bao giờ dám có ý coi thường mẹ chồng. Nay chỉ vì lời khích bác ác ý của đồng nghiệp, tôi sợ mẹ chồng hiểu lầm. Nếu tôi nói rõ mọi chuyện ra có chắc mọi chuyện đều được giải quyết không, hay mẹ chồng vẫn nhớ lời cô đồng nghiệp ác ý kia?
Theo T.H (Helino)