Ngập ngừng một lúc, anh mới nói tiếp: “Em có nét hao hao giống cô ấy. Đặc biệt là đôi mắt rất buồn. Anh đã tìm hiểu kĩ và thấy em đang rất cần tiền. Nếu em đồng ý kết hôn với anh...".
Nhưng chính bố mẹ động viên tôi thi thử. Kết quả, tôi đậu Á khoa. Khi khăn gói vào thành phố học, bố mẹ còn dặn dò tôi đủ chuyện. Từ việc phải chăm học đến không được yêu đương, không được đi làm thêm để tránh những cạm bẫy của xã hội. Lên xe mà tôi lén chùi nước mắt. Thương bố mẹ tôi quá.
Luôn đạt sinh viên ưu tú nhưng tôi đang có nguy cơ bỏ học vì không có tiền. (Ảnh minh họa) |
Hai năm đại học, tôi được nhận học bổng sinh viên ưu tú. Vậy mà ba tháng trước, mẹ tôi vì làm nhiều quá nên đột quỵ. Gia đình tôi bắt đầu rối loạn lên. Tiền chữa trị cho mẹ còn không có lấy đâu ra tiền để tôi tiếp tục đi học. Bố tôi đòi thế chấp sổ đỏ căn nhà hiện ở để vay tiền cho tôi nhưng tôi không đành lòng. Nếu có vay được, tôi muốn để tiền đó chữa bệnh cho mẹ. Tôi cũng quyết định sẽ nghỉ học đi làm dù bố tôi phản đối gay gắt.
Tôi lén bố xin vào làm phục vụ một quán cà phê lớn. Từ ngày đi làm đến nay là hơn 2 tháng và luôn có một vị khách ngày nào cũng đến quán. Người đó luôn đợi tôi ra để gọi đồ uống. Ngay cả anh quản lí cũng thấy lạ. Anh ấy còn nói người đàn ông đó rất hay quan sát, theo dõi tôi. Nghe xong điều này, tôi đã cảm thấy ngượng ngùng, lúng túng mỗi khi đem nước ra cho anh.
Có lần, khi tôi đặt li cà phê xuống, anh cứ nhìn chằm chằm khiến tôi run tay làm rơi li. Cà phê văng vào áo anh. Nhưng chính anh lại an ủi tôi và nói với quản lí chỉ là sự cố, không được trừ lương tôi. Cũng không biết từ bao giờ, việc anh có mặt ở quán đã trở thành một thói quen và là niềm vui của tôi.
Tuần trước, nhà trường gọi tôi đến hoàn thành thủ tục nhập học năm mới. Suốt ngày hôm đó, lúc nào tôi cũng chỉ muốn khóc. Tôi muốn đi học, muốn tiếp tục hoàn thành ước mơ của mình nhưng lại không có tiền.
Đêm, anh lại tới và vẫn gọi li cà phê đen như thường lệ. Thấy tôi buồn, anh hỏi thăm. Không ngờ, lời hỏi thăm ấy khiến tôi không kiềm chế được nữa mà khóc thật. Anh lẳng lặng đưa tôi cái khăn tay và nói sẽ đợi đến khi tôi tan làm.
Tôi cần tiền nhưng quan trọng hơn tôi đã yêu anh mất rồi. (Ảnh minh họa) |
Lần đầu tiên, tôi dược ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Anh chở tôi ra bờ biển. Tôi ngượng ngùng đưa trả khăn tay cho anh. Anh bảo tôi cứ giữ lấy và nói: “Đó là khăn mà vợ cũ anh thích nhất. Lúc nào cô ấy cũng mang theo bên mình. Cô ấy đã mất trong một vụ tai nạn”. Tôi sững người và bắt đầu cảm thấy sợ.
Ngập ngừng một lúc, anh mới nói tiếp: “Em có nét hao hao giống cô ấy. Đặc biệt là đôi mắt rất buồn. Anh đã tìm hiểu kĩ và thấy em đang rất cần tiền. Nếu em đồng ý kết hôn với anh, anh sẽ đứng ra chi trả hết mọi chi phí chữa trị cho mẹ em, đồng thời nuôi em học hết đại học”
Tôi đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Mãi một lúc sau, tôi mới hỏi lại: “Anh xem em là thế thân cho vợ anh à?”. Không do dự, anh gật đầu. Trái tim tôi cũng nhói đau theo cái gật đầu ấy. Anh còn nói thêm rằng con trai anh mới được gần 2 tuổi, ở tuổi này cháu chưa nhớ rõ mặt mẹ, nếu tôi về làm mẹ cháu, tôi phải có trách nhiệm yêu thương cháu như con đẻ và sẽ là thế thânthay thế hoàn toàn hình ảnh của mẹ cháu.
Tôi nói anh cho tôi hai ngày để suy nghĩ. Tôi đúng là rất cần tiền. Nhưng quan trọng hơn, hình như tôi yêu anh mất rồi. Vậy mà anh lấy tôi chỉ vì tôi có nét hao hao giống vợ cũ của anh mà thôi. Tôi có nên chấp nhận làm vợ anh không đây?
Theo H.M (Thời Đại)