Tôi 26 tuổi, cao 1m54, nặng 42 ký, là một người con gái rất bình thường. Theo nhận xét của người xung quanh thì gương mặt tôi chẳng có điểm gì nổi bật, may sao có nước da trắng vớt vát. Tôi tốt nghiệp trường top đầu về đào tạo luật nhưng lại làm công việc không liên quan. Hồi còn là sinh viên tôi có yêu một người con trai hơn mình 2 tuổi, học ngân hàng. Đó là mối tình đầu cũng là mối tình duy nhất từ trước tới giờ của tôi. Tôi gặp anh vào thời điểm cuối năm nhất. Vào một buổi chiều tan học, lúc về phòng trọ tôi trông thấy một người con trai mặc áo sơ mi trắng đang cười nói với một nhóm nam sinh khác. Tôi bị ấn tượng bởi nụ cười đó. Lê bước lên lầu 5 của phòng trọ tôi được nhỏ bạn cùng phòng thông báo chúng tôi có hàng xóm mới ở đối diện. Hóa ra hàng xóm mới là anh và bạn của anh. Từ đó tôi lại có dịp ngắm anh nhiều hơn.
Tôi chăm chỉ đi đổ rác mỗi ngày để được tình cờ bắt gặp anh. Anh rất hay cười. Có lẽ anh biết mình có nụ cười đẹp. Tôi nghĩ mình thích anh ấy. Rồi tôi nhận được tin nhắn làm quen từ anh. Mãi sau này tôi mới biết anh lấy số điện thoại của tôi từ nhỏ bạn cùng phòng. Chúng tôi nhắn tin qua lại với nhau như những người bạn cho tới lúc anh chuyển qua chỗ ở mới. Không được gặp anh nữa, tôi mới biết mình rất nhớ anh. Tôi tỏ tình. Anh nói bất ngờ vì một người con gái với vẻ ngoài nhút nhát, lúc nào cũng đeo cặp kính cận dày cộp như tôi lại chủ động trong chuyện tình cảm như thế. Tôi thú nhận với anh đây là lần đầu tiên bản thân thích một người. Tôi không muốn bỏ lỡ.
Anh không tỏ thái độ chấp nhận hay từ chối. Chúng tôi không nhắc tới chuyện đó nữa. Anh rủ tôi đi chơi với nhóm bạn anh, đi xem phim, ăn uống. Chúng tôi cứ đi bên nhau, chẳng ai trong đám bạn anh hỏi tôi là ai. Cứ thế tôi chơi chung với đám bạn anh. Lần đầu tiên anh nắm tay tôi là trong rạp chiếu phim. Tôi nhớ lúc đó anh chỉ nói “Tay em nhỏ và mềm quá”. Còn tôi thì đang lâng lâng như có dòng điện chạy qua khắp cơ thể. Đó là cảm giác lần đầu tiên nắm tay người mình thương. Còn lần đầu tiên hôn anh thì toàn thân tôi run rẩy, mặt nóng ran cho tới ngày hôm sau. Bạn cùng phòng hỏi sao mặt tôi đỏ vậy, tôi chỉ biết cười xòa bảo chắc ăn gì bị dị ứng. Tôi nghĩ chúng tôi đang yêu nhau. Anh chưa một lần nói yêu tôi nhưng lại mặc nhiên nắm tay, ôm, hôn. Tôi cũng mặc nhiên nghĩ mình là người yêu của anh.
Những tưởng mọi chuyện sẽ trôi qua yên bình như thế. Rồi vào một buổi tối đẹp trời, nhỏ bạn trong phòng có chuyện buồn rủ đi nhậu. Tôi từ chối, phần vì mình không biết uống, phần vì có hẹn với anh. Bạn cứ nài nỉ, tôi thấy thương cảm nên dẫn anh đi cùng. Bạn tôi uống rất nhiều “rượu vào lời ra”, cô ấy vừa nói vừa khóc. Tôi thấy vậy, uống cùng 2 ly. Lần đầu tiên uống bia làm cho đầu tôi choáng váng, cảm giác buồn nôn, khó chịu. Anh dẫn tôi và bạn về phòng. Tôi mệt nên thiếp đi. Trong lúc choàng tỉnh giấc tôi thấy anh đang ôm bạn tôi, lau nước mắt cho cô ấy và hai người hôn nhau. Đầu tôi nổ tung. Tôi chạy tháo vào phòng vệ sinh, ói hết rồi đi ra trong sự ngỡ ngàng của 2 người kia. Anh liên tục nói xin lỗi. Còn tôi thì chạy ùa ra khỏi phòng, trốn vào một góc liên tục lấy tay lau nước mắt lăn trên gò má. Ngày hôm sau cô bạn kia có nói xin lỗi tôi. Tôi hỏi tại sao? Bạn bảo thấy tôi và anh ở bên nhau bạn rất ngưỡng mộ. Cách anh chăm sóc tôi bạn nhìn rất thích anh. Bạn bảo bạn xinh hơn tôi nhưng tại sao lại không gặp được người đàn ông tốt. Bạn không biết rằng vết thương để lại trong tôi rất lớn. Tôi yêu anh, không muốn anh rời xa tôi.
Sau chuyện đó, anh bắt đầu nói yêu tôi. Còn tôi thích kiểm soát mọi thứ. Tôi muốn biết anh đang làm gì, cùng ai, ở đâu. Tôi nhận thấy mình có tính chiếm hữu rất cao và không quên được chuyện anh đã làm trước đây. Chúng tôi cứ thế bên nhau mãi cho tới một hôm anh nói “Em thích hợp làm vợ chứ không phải làm người yêu. Hiện tại anh cần người yêu hơn vợ”. Anh nói tôi quá bảo thủ, khi yêu anh cần được giải phóng cảm xúc. Tôi yêu anh, luôn nghĩ anh sẽ là chồng tương lai. Tôi không muốn quan hệ trước khi kết hôn, đơn giản chỉ muốn người đàn ông ngủ với mình sẽ là chồng mình.
Tình yêu của tôi chấm dứt khi tròn 3 năm. Mãi cho tới sau này ra trường đi làm tôi cũng không yêu thêm người nào nữa. Tôi không muốn nếm trải lại cảm giác đặt niềm tin vào một ai đó rồi thất vọng trong ngỡ ngàng, xem người đó là tất cả để rồi họ chi phối cảm xúc của mình thật đáng sợ. Tôi sợ bắt đầu một mối quan hệ mới, sợ trải qua những cảm xúc khi yêu một lần nữa, sợ bị phản bội, bị bỏ rơi. Cần ai đó bóc tách suy nghĩ của bản thân, mong được các bạn chia sẻ.
Theo Huyền (VnExpress.net)