Ân hận vì rước phải cô vợ... phố vừa "chảnh" vừa láo

11/12/2016 10:25:00

Ở quê tôi, dâu trưởng sinh được con trai nối dõi cho dòng tộc là được cả họ tôn sùng, ngưỡng mộ. Vì vậy không quản tuổi cao, nghe tin vợ tôi sinh cậu ấm, bố mẹ tôi dắt díu nhau, tay xách, nách mang đủ thứ.

 
Ở quê tôi, dâu trưởng sinh được con trai nối dõi cho dòng tộc là được cả họ tôn sùng, ngưỡng mộ. Vì vậy không quản tuổi cao, nghe tin vợ tôi sinh cậu ấm, bố mẹ tôi dắt díu nhau, tay xách, nách mang đủ thứ.

Tôi có cô em gái kém tôi 3 tuổi, còn Vương thì em gái kém nó tới 12 tuổi vì mẹ nó bị sao đó mà phải chạy chữa mãi mới có cái Thoan ra đời. Ngày Vương và tôi thi đỗ đại học, lúc tiễn chúng tôi ra thành phố nhập học, em gái tôi đã biết bẽn lẽn tạm biệt anh, còn Thoan mới có 6 tuổi, đen nhẻm, tóc vàng cháy vì khét nắng, chân đi đất, đứng nép vào mẹ nó, ngước đôi mắt trong veo líu ríu dặn Vương là ra phố chơi rồi chiều về mua cho nó thật nhiều kẹo và cặp tóc có hình cái nơ...

Tôi và Vương mỗi đứa một trường nên ít có dịp gặp nhau, không hiểu sao học hết năm thứ nhất Vương xung phong vào bộ đội, vậy là chúng tôi mất liên lạc với nhau.

Nghỉ hè tôi về quê thăm bố mẹ, cũng định ghé qua nhà Vương, nhưng được tin bố mẹ Vương đã bán nhà, rời nông trường vào Sài Gòn làm ăn cho gần nơi đóng quân của con trai. Tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu, đứng đầu khối và được một công ty lớn trong Sài Gòn tuyển dụng.

Đúng là trái đất tròn, Sài Gòn rộng lớn, người đông như mắc cửi vậy mà tình cờ tôi và Vương chạm mặt nhau sau hơn 10 năm xa cách. Vương đã ra quân, bây giờ là ông chủ của một xí nghiệp may mặc hàng xuất khẩu. Vương có được cơ ngơi này là do nhà vợ giúp đỡ, vợ Vương xinh đẹp, hai đứa con một gái, một trai khoẻ mạnh, ngoan ngoãn, khiến tôi thực sự mừng và nể cậu bạn thân tốt số gặp may.

Biết tôi gần 30 mà vẫn còn độc thân, Vương nhất quyết kéo bằng được tôi về nhà bố mẹ Vương, trước là để thăm hai bác, sau là "mày chịu làm em rể tao thì tai giơ cả hai tay ủng hộ mày!"

Tôi ngỡ ngàng trước một cô Thoan xinh như mộng, ăn mặc sành điệu, nói năng mạnh bạo, chẳng chút e dè khi nghe tôi nhắc lại một bé Thoan của ngày xưa. Được sự ủng hộ, vun vào của bố mẹ Vương và Vương, tôi và Thoan nên duyên vợ chồng khi em vừa mới tốt nghiệp đại học.

Tôi có nhà riêng, có chỗ đứng tốt trong công ty, lương thưởng đủ chi dùng cho một mái ấm nên khi đón đứa con trai đầu lòng ra đời, không muốn vợ vất vả, không muốn phiền bố mẹ đôi bên, tôi thuê một lúc hai người giúp việc để Thoan được nghỉ ngơi, dưỡng sức và có đủ sữa cho con bú.

Ở quê tôi, dâu trưởng sinh được con trai nối dõi cho dòng tộc là được cả họ tôn sùng, ngưỡng mộ. Vì vậy không quản tuổi cao, sức khoẻ giảm sút, nghe tin vợ tôi sinh cậu ấm, bố mẹ tôi dắt díu nhau, tay xách, nách mang đủ thứ quà quê vào thăm dâu, thăm cháu đích tôn.

Tưởng chỉ khi con tôi còn bé Thoan lo ông bà tay chân yếu bế cháu không an toàn, nào ngờ đến lúc thằng bé biết đi Thoan cũng ngăn không cho ông bà đụng tới. Em còn lén sai chị giúp việc mang hết quà của ông bà cho hàng xóm vì sợ bẩn, sợ để trong nhà lây bệnh nọ, bệnh kia cho con trai.

Giọt nước tràn li, khi em gái tôi vào thăm cháu, chẳng gì nó cũng là bà mẹ hai con vậy mà vợ tôi vẫn nhất quyết không cho em tôi sờ vào thằng bé. Vợ tôi còn quá đáng đến mức khi để cho em gái tôi nghe được lời dặn của chị giúp việc là: "Chị nhớ ai ở quê ra cũng không cho bế ẵm thằng nhỏ, họ đi tàu xe cả ngày, tiếp xúc với đủ loại người mất vệ sinh lắm, còn đồ ăn, quà cáp mang từ quê đến đem cho hàng xóm hết kẻo để lại bẩn hết nhà..."

Em gái tôi mách lại cho biết và em lên tàu về quê ngay chiều hôm đó. Vợ tôi sinh ra từ đâu? Người nhà quê có lỗi gì? Tôi hối hận vì không tìm hiểu kĩ trước khi rước Thoan về làm vợ mình!

Theo Ngọc Hà (Tiền Phong)

TAGS

Nổi bật