Tôi là một người đàn ông có ngoại hình ưa nhìn với vóc dáng cao ráo, săn chắc, khuôn mặt nam tính. Tôi là trưởng phòng một công ty sản xuất hàng may mặc xuất khẩu nên lương khá cao. Thế nên khi tôi giới thiệu người yêu, ai cũng bất ngờ.
Người yêu tôi có ngoại hình thô kệch, khuôn mặt xấu xí vì những vết tàn nhang loang lổ. Chưa kể giọng nói của em cũng ồm ồm như đàn ông. Mẹ tôi phản đối, đòi sống đòi chết. Bố tôi còn mắng mỏ, nói từ mặt nếu tôi lấy em làm vợ. Bất chấp tất cả, tôi vẫn kiên quyết cưới em. Tôi nói với mẹ tôi rằng: "Giữa một người xấu nhưng đẹp tính nết lương thiện và một người đẹp mà trống rỗng, mẹ chọn ai?"
Đám cưới của chúng tôi rất đông khách khứa. Bạn bè của vợ tôi khá nhiều. Họ mừng em bằng những phong bì dày cộm. Có một cô gái còn cầm tay vợ tôi, sụt sùi nói với tôi: "Cô ấy không đẹp nhưng tính nết hơn hẳn hàng tá cô gái khác. Anh không được làm cô ấy buồn". Cô ấy là một trong số những người từng được vợ tôi giúp đỡ, cưu mang trong giai đoạn khó khăn nhất khi mới lên thành phố.
Sau đám cưới, chúng tôi ở chung với bố mẹ tôi. Tôi đề nghị ra ở riêng, người phản đối chính là vợ. Em nói tôi là con trai một, phải hiếu thuận với bố mẹ, không thể để bố mẹ sống một mình được.
Vợ tôi tuy xấu nhưng rất giỏi. Cô ấy hiện đang làm chủ một cửa hàng trang điểm cô dâu, chụp ảnh cưới. Đam mê nhiếp ảnh trở thành máu thịt của em nên tôi không thể bắt em nghỉ việc được.
Mỗi sáng, khi trời còn chưa sáng, em đã dậy rồi đi chợ cá cách nhà tôi 10km. Em mua thức ăn thật tươi trong ngày rồi tiện thể mua đồ ăn sáng cho cả nhà. Xót vợ đi xa, tôi bảo em cứ đi chợ gần cho tiện nhưng em không chịu.
Không hiểu có phải làm trang điểm cô dâu nên em luôn yêu thích cái đẹp không, mà đến cả món ăn em cũng trang trí rất cầu kì. Đến người khó tính như mẹ tôi cũng phải trầm trồ khen ngợi em nấu ăn ngon, trang trí món ăn hấp dẫn. Nhờ tài nấu nướng mà khoảng cách giữa mẹ tôi và em cũng được rút ngắn bớt.
Em còn đứng ra thay đổi cách trang điểm, thời trang ăn mặc cho mẹ tôi. Em không ngại dẫn mẹ tôi đi mua quần áo mới, đi massage mặt. Còn khoản tóc tai, em tự tay làm cho mẹ tôi. Từ lúc có dâu, mẹ tôi đi đâu cũng được khen trẻ trung, xinh đẹp nên bà thích lắm. Thế là bà hãnh diện khoe vợ tôi. Có lần, tôi nghe bà nói: "Nó xấu vậy chứ sống hiếu thuận, tính nết hiền lành, đáng yêu lắm. Đúng là thằng Khang biết cách nhìn người thật".
Vì làm nhiếp ảnh nên trong dòng họ tôi có ai cưới hỏi hoặc cần chụp ảnh thôi nôi cho con cháu, vợ tôi đều tận tình phục vụ. Không chỉ thế, em còn giảm giá cho họ sát với giá gốc, chỉ lấy lại tiền rửa ảnh, không lấy tiền công. Nhà ai có đám giỗ, vợ tôi cũng đến nấu nướng cả ngày mà không than phiền. Vì thế mọi người trong dòng họ tôi càng lúc càng quý mến em.
Mới đây, cháu họ tôi bị tai nạn giao thông cần một số tiền lớn để phẫu thuật. Chị họ tôi vay mượn khắp nơi vẫn không đủ. Vợ tôi không ngại ngần đem hết số tiền tiết kiệm suốt 6 năm làm nghề ra cho chị mượn. Nhờ số tiền ấy, cháu tôi mới vượt qua cơn nguy kịch. Thấy hoàn cảnh chị đáng thương, vợ tôi còn cho chị thêm 10 triệu để gia đình chị vượt qua cơn khốn đốn. Chị họ tôi cảm kích vợ tôi đến mức thấy em là khóc lóc cảm ơn.
Một năm trước, mọi người cười khinh bỉ khi thấy tôi lấy vợ xấu. Nhưng chỉ một năm sau, ai cũng ghen tị khi thấy vợ tôi quá tốt. Em đối xử với mọi người bằng cái tâm chân thành, không suy nghĩ lợi mình hại người. Chính tôi cũng cảm thấy may mắn khi có được một người vợ tốt như em. Thế nên khi tìm hiểu ai đó, đừng để ý quá đáng về vẻ bề ngoài. Biết đâu bên trong một vẻ xấu xí là một trái tim đẹp đẽ đáng trân trọng.
Theo Huy Khang (Helino)