Tôi từng là một cô gái mới ngoài đôi mươi lơ ngơ chưa hiểu bất kỳ điều gì về những trắc trở tương lai khi bước vào mối quan hệ với chồng tôi bây giờ. Khi ấy, bố mẹ ưng mắt về anh, bảo người hiền lành, có học thức thế, gia đình cũng cơ bản thì đời con gái còn mong gì hơn nữa. Vậy là tôi yêu, rồi cưới. Mà đâu biết rằng cuộc sống vợ chồng ngoài những tiêu chuẩn mà bố mẹ đưa ra như thế, thì còn vạn điều khác nữa.
Tôi biết, anh dù là một người chồng, người bố tốt nhưng lại khô khan vô cùng. Anh không biết nói những lời tình cảm, chẳng bao giờ muốn hỏi hoặc cố hiểu xem tâm tư tôi nghĩ gì, mong gì. Đến các ngày lễ tết, anh cũng chưa từng tặng tôi một bó hoa hay món quà nhỏ nào. Tôi có gợi ý, anh cũng chỉ bảo: “Em thích gì thì tự mua đi, hết bao nhiêu tiền về bảo anh!”. Tôi tự nhận lấy những hụt hẫng, trống trải như thế.
Tôi mặc áo mới, anh không biết. Tôi đổi kiểu tóc khác, dù anh có thấy cũng chẳng hề đả động đến nửa lời, mặc kệ. Anh chưa bao giờ tỏ rõ mong muốn yêu thương tôi. Cứ mặc định như thể tôi chỉ là một cô búp bê có tên là vợ vậy. Thỉnh thoảng cần gì là anh nhờ, muốn đi đâu là anh báo. Ví như xách va li đi công tác, anh cũng chỉ nói trước một hôm: “Mai anh phải đi 5 ngày ở mấy tỉnh miền Trung” mà tuyệt nhiên không hề lo lắng vợ con ở nhà sẽ thế nào. Đi xa cũng chẳng nhớ nhung gì, chẳng bịn rịn chia tay. Và tôi có gọi điện cho con gặp bố thì anh trả lời, chứ anh cũng không chủ động gọi về.
Đôi khi nhớ lại lời bố mẹ, tôi nghĩ, thôi mình cũng đừng tham lam quá nhiều. Chồng không rượu chè, cờ bạc hay gái gú gì là đủ rồi. Nhưng tôi chỉ tự an ủi mình được trong chốc lát mà thôi, còn những khi quá buồn, tôi không tài nào vực mình dậy được.
Bởi ngoài những điều trên, anh còn khô khan trong cả chuyện chăn gối. Có lẽ chẳng ai ngờ được rằng trong cả 7 năm chung sống, anh chưa từng cho tôi biết cái cảm giác thỏa mãn đến tận cùng là gì. Lúc nào hứng lên là anh đòi hỏi, muốn gì tôi đều làm cho anh. Anh luôn thụ động trong tất cả những lần gần gũi, chưa một lần có ý tìm cách lấp đầy những trống vắng, tủi thân trong tôi. Tôi luôn bị anh bỏ lại chênh vênh giữa chừng, khi mới chỉ vừa kịp hi vọng rằng lần này sẽ khác.
Thỉnh thoảng, tôi đứng yên ngắm mình trong gương, thấy thảm thương vô cùng. Tôi mới gần ba mươi, xuân sắc đang còn, chưa đến mức hoa tàn nhị héo mà lại cứ bị bỏ mặc, cảm giác như cứ đơn phương theo đuổi một điều gì đó không bao giờ có thể với tới được. Buồn thay, khi ngay cả việc trải nỗi lòng này ra, tôi cũng không thể làm được. Bởi nói sao cho thấu?
Nhiều lúc nhìn bạn bè mình ngời ngời rạng rỡ vì được chồng cưng chiều, yêu thương, tôi lại càng chạnh lòng hơn nữa. Tôi biết, hạnh phúc hay tủi nhục của người đàn bà rất khó giấu, tất cả đều phảng phất trên nét mặt cả. Nên không biết rằng nếu cứ lâu ngày ủ dột, tủi thân, thất vọng rồi thì không biết gương mặt tôi rồi sẽ ảm đạm đến mức nào.
Lắm khi tôi lại len lén trong lòng một suy nghĩ đầy tội lỗi, rằng hay ra ngoài tìm kiếm một gã trai hư nào đó, lên giường cùng người lạ trong một đêm để được nếm mùi tận cùng đê mê là gì. Nhưng nhanh chóng lại sởn gai ốc với suy nghĩ ấy. Tôi thấy mình hư đốn, nhưng rõ ràng là những khao khát ấy được sinh ra một cách tự nhiên từ những lần bị chồng “bỏ đói” mà thôi. Nếu chồng biết và hiểu thì mọi chuyện đã khác.
Đằng này tôi cứ thấy mình chẳng khác gì một cái bóng không cảm xúc trong chính ngôi nhà của mình. Tôi khao khát được chồng yêu, để tránh đi những tưởng tượng không hay, để được làm đàn bà đích thực. Không biết là tôi sai ở đâu và phải sửa từ chỗ nào nữa? Bởi tôi sợ lắm rồi những dằn vặt trong tâm can mình!
Theo Thùy Linh (Phụ Nữ TPHCM)