Vài ngày sau khi Trần Lập qua đời, trên chiếc bàn thờ đặt ở tầng một, gia đình đã chuẩn bị đầy đủ hoa quả, bánh trái để sẵn sàng cho chuyến đi cuối cùng của anh.
Những linh cảm mơ hồ
Chị Hoa ngồi lần dở từng tấm hình kỷ niệm của gia đình. Tấm hình nào cũng đầy tiếng cười của bốn người họ. Chị nói trong đau đớn: “Đây, ông chồng tôi mới đây còn vạm vỡ thế này, mà giờ đã ra đi”. Rồi chị chỉ vào tấm hình bốn người mới đi du lịch ở Singapore hồi cuối năm ngoái. Chuyến đi đầy ý nghĩa và rất vui, nhưng đến một đoạn đường, khi đang chụp ảnh với nhau, Trần Lập bảo vợ: “Lần sau em đi một mình nhé, anh không đi nữa đâu”. Câu nói tưởng chừng vu vơ đó, bây giờ nhớ lại, bỗng như một lời xui xẻo.
|
Gia đình Trần Lập trong chuyến du lịch tại Hong Kong. |
Trần Lập có biểu hiện đau bụng và những triệu chứng liên quan đến tiêu hóa từ năm ngoái. Dù được vợ thường xuyên giục đi khám, anh vẫn chủ quan cho đó là rối loạn tiêu hóa thông thường. Bạn bè biết chuyện thường mua thuốc tiêu hóa ở nước ngoài về cho anh uống, đỡ được một thời gian rồi những cơn đau lại quay lại. Tới khi đau quá không chịu được nữa, anh đi khám thì ung thư đã tiến triển đến giai đoạn cuối.
Chị Hoa kể, trước khi đi khám bệnh, anh dành mấy ngày lục hết ảnh của gia đình và cả ảnh cá nhân của anh, chọn lựa theo chủ đề, in ảnh, đi ra hàng mua khung rồi treo hết lên ở tầng một. “Tôi cũng hơi ngạc nhiên và thậm chí vui mừng vì lâu không đụng đến ảnh, nhìn các khung ảnh như thấy cả một chân trời kỷ niệm của gia đình, của các con và bố mẹ. Những tấm hình ấy, vô tình, lại là những việc cuối cùng anh muốn lưu giữ cho mẹ con chúng tôi, bởi vì sau đó, là những chuỗi ngày ròng rã ở bệnh viện với những xét nghiệm, những lần truyền hóa chất, những chuyến đi vào Nam ra Bắc tìm thầy tìm thuốc để có thể cứu được anh ấy dù là một tia hy vọng nhỏ nhoi. Mà lạ lắm, chụp ảnh với gia đình, với vợ con, anh Lập bao giờ cũng cười rất tươi. Công việc, cuộc sống nhiều áp lực, nhưng bên cạnh các con, anh Lập bao giờ cũng vui và đầy trách nhiệm. Tính tự lập của anh ấy, sự vượt lên khó khăn và đương đầu với khó khăn của anh, lòng tự trọng với cuộc đời của anh ấy, luôn là một tấm gương cho tôi và các con”, chị chia sẻ.
Cậu con trai cả mới học lớp 6 nhưng chị nói “cháu bản lĩnh lắm”. “Cháu không bao giờ khóc trước mặt mẹ, mẹ quay đi, là nước mắt con lại lưng tròng. Tôi sợ con không chịu được nỗi đau này, nên mấy ngày nay gửi con đến nhà anh trai tôi. Con thương mẹ ở nhà một mình, đòi về với mẹ. Nhưng tôi vẫn muốn con sẽ tập trung học tập, ở nhà người ra người vào, lại thiếu hình bóng của bố con sẽ đau lòng lắm”.
‘Tôi bất lực, trào nước mắt vì thương anh’
|
Ảnh cưới của vợ chồng nhạc sĩ. |
Ngôi nhà của gia đình Trần Lập khá giản dị so với sự nổi tiếng của anh. Chị Hoa bảo, căn nhà này cũng không phải của vợ chồng chị mà mượn của mẹ chị để ở. Trần Lập cả đời làm nghề, sống với nghề nhưng dòng nhạc Rock kén người nghe, cộng với bản tính anh ấy thẳng thắn, bộc trực và không thích quỵ lụy, nên vợ chồng họ không bao giờ nghĩ đến việc phải giàu có bằng người này, sang trọng bằng người nọ. Có tiền anh đầu tư cho âm nhạc, mua đàn, mua xe phân khối lớn để được thỏa mãn sở thích riêng, còn chị, là một người phụ nữ an phận với gia đình, chăm lo các con để anh Lập có thời gian cho âm nhạc, cho bè bạn, cho niềm đam mê của mình. Chị và các con tự hào về anh theo cách riêng của họ. Chị Hoa tôn trọng cá tính của Trần Lập một cách tuyệt đối, ngay cả căn phòng làm việc trên tầng bốn của anh, cũng là một góc riêng mà chưa bao giờ chị đụng đến. Máy tính, điện thoại anh để mật khẩu, chị cũng không hỏi tới. “Với một người như anh Lập, hẳn sẽ có những bóng hồng, chắc cũng sẽ có những cô gái khác say mê, tôi chẳng giận anh ấy, có lẽ nếu không thế thì anh ấy không thể sáng tác được. Anh ấy có thể viết nhiều bài hát cho một số cô gái xinh đẹp, nhưng anh ấy cho tôi hai đứa con đáng yêu, khỏe mạnh và rất nhiều tiếng cười trong gia đình”, chị nói.
Khá bình tĩnh khi nhớ lại chuyện quá khứ nhưng khi nhắc đến những ngày tháng cùng chiến đấu với bệnh tật, chị thường rơi nước mắt. “Khi xạ trị, hóa trị còn không có tác dụng với anh ấy, chúng tôi tìm vào miền Nam để gặp thầy chuyên chữa thuốc nam với liệu trình cao nhất dành cho ung thư. Gần một tháng trời, chúng tôi ở một ngôi chùa, ngày ngày tụng kinh niệm Phật, ăn chay theo chế độ thực dưỡng, tôi cũng ăn theo anh. Cho đến khi ngay cả phương pháp ấy cũng không còn có tác dụng nữa, chúng tôi trở ra Hà Nội. Khi nằm trên giường bệnh, anh ấy chỉ thèm chút nước phở, nước bún chứ cơ thể cũng không hấp thu được để có thể ăn bình thường, tôi đi mua về bón cho anh ấy ăn. Ngay cả lúc nguy nan nhất, đau đớn nhất, anh ấy cũng không hề kêu ca, anh ấy chỉ ngậm chặt môi lại để nén nỗi đau vào bên trong. Khi cơ thể bị phù nề vì tràn dịch màng phổi, anh ấy cảm nhận được hết tất cả và bảo: 'Anh có cảm giác cơ thể anh đang cứng dần lên'. Tôi thương anh đến trào nước mắt. Tôi bất lực nhìn chồng mình hôn mê”.
Khó khăn lắm, người vợ - mà Trần Lập gọi là "chiến binh" - mới kể lại được giây phút cuối của chồng. “Với anh ấy, cuộc ra đi này là điều anh ấy chưa chuẩn bị, chưa sẵn sàng. Anh còn có nhiều thứ quá dang dở, các con còn quá bé. Anh thương các con còn nhỏ dại để có thể đương đầu với một cuộc đời không có bố. Bản thân tôi thì quá nhỏ bé trong cuộc đời này, anh không nói gì được với tôi trong phút cuối. Chúng tôi chỉ im lặng để cảm nhận nhau, tôi cầm tay anh ấy, cảm nhận anh ấy đang rời xa cõi tạm, để đến một miền xa thẳm. Khi về nhà, anh lịm dần đi. Anh ấy là thế, ngay cả biết rằng sẽ mất, sẽ ra đi, vậy mà anh ấy cũng không nói gì với vợ về việc chôn cất. Chỉ dặn lại với bạn rằng, hãy chôn anh ấy vĩnh viễn, đừng bốc mộ hoặc di chuyển đi đâu đó khác. Và chúng tôi sẽ làm theo ước nguyện của anh”.
>> Tang lễ ca sĩ Trần Lập được tổ chức vào ngày 23/3 tới
>> "Nữ chiến binh" sát cánh bên Trần Lập đến phút cuối
>> Những câu hát của Trần Lập và Bức Tường mà hàng triệu trái tim sẽ còn hát mãi
>> Trần Lập và "Đường đến ngày vinh quang" cho người trẻ
>> Trần Lập qua đời ở tuổi 42
>> Ban nhạc Bức Tường xót xa vĩnh biệt Trần Lập
Theo Trần Hoàng Thiên Kim (VnExpress.net)