"Chả hiểu sao đi đường, tôi ăn mặc thì quê, da thì đen, đâu có ba vòng nổi bật đâu mà người ta cứ gọi tôi là Ngọc Trinh", Việt Trinh chia sẻ.
Nhà tôi không phải lâu đài
Về việc nhiều ca sĩ trẻ đua nhau phẫu thuật thẩm mỹ thì tôi cũng chia sẻ, thời của tôi năm 1990, 1991, việc thẩm mỹ hơi xa xỉ và cũng chưa phải mốt thời thượng. Các diễn viên hầu như không sửa và không có khái niệm sửa. Mỗi người một khuôn mặt nên nhìn cái là nhận ra luôn.
Tôi không lên án thẩm mỹ nhưng mà thẩm mỹ vừa thôi, đừng lạm dụng. Bàn tay tôi rất thô mà tôi còn chưa dám bơm cho căng ra.
Thời mới nổi tiếng, tôi háo thắng và tham vọng, lúc nào cũng muốn hơn người ta. Bởi vậy nên tới một lúc nào đó, tôi đã phải trả giá cho những tham vọng đó.
Giờ thì tôi không giàu như trước, chỉ gọi là đủ ăn, nhưng đời sống tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi không mong 5 cái nhà lầu, 5 cái xe hơi như xưa nữa mà cảm thấy hạnh phúc khi có thể đi làm để đủ tiền nuôi con.
Tôi chẳng có tài sản gì lớn đâu. Báo chí đăng tải nhà tôi như lâu đài, biệt thự, nhưng hoàn toàn không đúng. Thực ra, nhà tôi chỉ là nhiều sân vườn, như một nông trại nhỏ thôi.
Tôi đính chính lại là nhà tôi không phải lâu đài, chỉ là miếng đất nhỏ trồng nhiều cây thôi.
Giờ tôi sống theo chủ nghĩa không có nhu cầu làm nhiều vì tôi biết không còn sức để làm nữa và tự thấy tạm đủ, nên cuộc sống khá thoải mái. Nhiều người gặp tôi ở ngoài cứ hỏi sao tôi giản dị thế, không như trên phim, vì tôi ăn mặc rất bình dân, đi dép lê, mặc quần áo bình thường.
Nổi tiếng tới mức diễn ở Đà Nẵng là cả chợ nghỉ bán, ra Nghệ An là sập sân khấu
Thời của tôi tivi rất ít, mạng internet không có, công nghệ lăng xê chưa phát triển. Nhưng chính vì như vậy nên sự thèm khát của khán giả với nghệ sĩ chúng tôi là rất lớn. Chúng tôi may mắn có được điều đó.
Thời đó, làm nghệ sĩ rất hạnh phúc vì lúc nào cũng được khán giả yêu mến.
Tôi nổi tiếng tới mức, diễn ở Đà Nẵng, đoạn gần chợ Hàn là cả chợ nghỉ bán. Tôi ra Nghệ An là sập cả sân khấu.
Tôi còn phải viết không biết bao nhiêu thư hồi âm cho khán giả. Mỗi lần đi gửi là đẩy cả một thùng thư. Vì phải viết nhiều quá nên tôi nghĩ ra một trò rất ma giáo là viết một tờ rồi photo ra hàng chục tờ để gửi lại cho khán giả.
Nhưng ngay sau đó, tôi gặp quả báo, bị nói là coi thường tình cảm của khán giả vì một xóm có tới 3 người hâm mộ nhận được 3 bức thư photo y chang nhau của tôi gửi. Từ đó, tôi hối hận, bỏ luôn trò ấy vì thấy nó hèn hạ quá.
Bây giờ tôi tiếc lắm vì hồi trẻ không biết bảo quản, nên bây giờ mất hết ảnh với lịch có hình mình ngày xưa.
Hồi mới vào nghề, tôi phải đi đóng vai phụ, lắm khi còn chẳng được lên hình.
Sau khi đóng phim Ngọc trong đá cũng là lần đầu tiên tôi được ngồi trong rạp, chứng kiến đường đường chính chính khuôn mặt của mình trên màn ảnh rồi bật khóc vì hạnh phúc, không thể dừng lại được.
Lúc đó, đi ra đường thì lần đầu tiên được mọi người nhận ra mình, tôi càng hạnh phúc hơn nữa. Họ không biết tên mình, nhưng vẫn ồ lên khi thấy mình. Thế là cứ đúng 11 giờ trưa là tôi đạp xe quanh các ngã tư, cố tình dừng thật lâu để xem có ai nhìn mình không. Ngày nào cũng mất 2 tiếng như vậy.
Nghệ sĩ bây giờ không đó được cảm xúc đó vì các bạn vừa vào nghề là nổi tiếng ngay. Đoạt quán quân một cái là cả nước biết liền. Bạn làm gì là lên mạng có hết.
Bị khán giả bỏ rơi để chạy tới Trấn Thành, Việt Hương và gọi nhầm thành Ngọc Trinh
Tính tôi ngoài đời hơi tăng động, nên nhiều khi mắc lầm lỗi nhiều. Nhiều khi tôi tuyệt vọng lắm. Nhưng rồi tôi nghĩ bên cạnh mình vẫn còn nhiều người yêu thương mình, và họ muốn thấy mình mạnh mẽ hơn, nên mình cần phải cố gắng.
Sống mà cứ ngoảnh mặt vào quá khứ thì không thể sống nổi, cần phải sống với hiện tại. Tôi không muốn khép mình như trước đây mà muốn hòa nhập cộng đồng nhiều hơn.
Tôi từng rơi vào hoàn cảnh đang nổi tiếng nhưng rồi vụt tắt. Đến lúc trở lại để làm chung với những nghệ sĩ trẻ nổi tiếng hơn mình như Trấn Thành,Việt Hương thì phải chứng kiến cảnh khán giả bỏ rơi mình chạy tới họ.
Nhiều khi tôi ngồi cạnh Việt Hương mà khán giả cứ gọi nhầm tên tôi với cô ấy. Rồi đến con tôi cũng hâm mộ Việt Hương.
Nếu là tôi cách đây 15, 20 năm, chắc chắn sẽ rất ganh tị. Nhưng bây giờ không hiểu sao tôi thấy hạnh phúc, không còn chút ganh tị nào. Tôi còn rất yêu quý Việt Hương là đằng khác.
Đơn giản vì tôi đã biết mở lòng hơn. Phải sống vì khán giả mới xứng đáng danh hiệu nghệ sĩ nhân dân.
Ngoài ra, tôi còn rất hay bị gọi nhầm thành Ngọc Trinh.
Chả hiểu sao đi đường, tôi ăn mặc thì quê, da thì đen, đâu có ba vòng nổi bật đâu mà người ta cứ gọi mình là Ngọc Trinh.
Có lần dẫn con lên hồ bơi, cô nhân viên đã nhận ra tôi là người đóng phim Người đẹp tây đô rồi mà vẫn còn gọi tôi là Ngọc Trinh được. Trời ơi, mặt tôi xệ xuống luôn. Nếu là tôi ngày xưa chắc tôi đã tăng xông rồi.
Đến lúc đi dự event mà các MC cũng liên tục gọi tôi là Ngọc Trinh trước hàng trăm con người, ngại muốn chết.
Ngày trước tôi dễ nóng giận với mọi người lắm. Mãi tới sau này tôi mới học cách im lặng mỗi khi nóng giận, khi nào nguội thì mới nói chuyện. Lúc đó, tôi mới tìm được các cách giải quyết vấn đề.
Không cổ xúy làm mẹ đơn thân
Là mẹ đơn thân, đương nhiên tôi khó khăn hơn người khác vì không có đôi có cặp để cùng giải quyết những vấn đề trong cuộc sống.
Tôi luôn muốn con mình có đủ cha đủ mẹ nên không cổ xúy cho việc làm mẹ đơn thân. Tôi vẫn muốn một gia đình phải có cả vợ cả chồng.
Còn lỡ như mà đơn thân thì phải mạnh mẽ, phải chăm sóc con mình đến nơi đến chốn vì dù sao cũng là con mình sinh ra.
Nhưng dẫu khó khăn đến mấy mà đi về nhà, được nhìn thấy con là tôi tan mọi muộn phiền. Con cái với tôi là một liều thuốc bổ vô cùng tốt giúp cô có sức mạnh đi tiếp trong cuộc đời.
Nhiều lúc, tôi cứ cố gắng mạnh mẽ để dạy con, nhưng cứ nhìn thấy con là tôi lại mềm yếu, không cương được. Chỉ cần nhìn vào mắt con rưng rưng là tôi xìu liền. Cho nên, đến giờ tôi vẫn chưa tìm được cách dạy con cứng rắn hơn. Ai biết thì chỉ giúp tôi với!
Điều làm tôi xúc động nhất là khi tôi ốm, con tôi dù còn rất nhỏ nhưng đã biết bảo tôi ngồi lên để bóp vai cho. Cái bóp vai nhè nhẹ thôi, nhưng tôi cảm nhận được tình cảm của con trong đó. Chưa kể, con còn quỳ lạy 3 lạy trước ông thần tài để xin cho tôi khỏi bệnh.
Trong cuộc sống hiện tại này, tôi chẳng mong cầu điều gì hơn bình yên để được nuôi con khôn lớn.
Khi mẹ mất rồi không có lấy nổi củ khoai lang mà ăn...
Sắp tới mùa Vu Lan nên tôi muốn chia sẻ đôi điều:
Nếu chúng ta còn mẹ thì nên yêu thương mẹ. Đừng bao giờ làm mẹ khóc! Đừng để khi mẹ mất đi rồi, có hối hận cũng không kịp nữa.
Tôi là một điển hình cho lời răn này. Ngày đó, tôi đi làm về muộn, mẹ hay nhắc sao đi về trễ thế. Lúc ấy, tôi gắt lại: "Má cứ ngủ đi, con lớn rồi, con tự lo được!".
Đến khi mẹ mất rồi, có đi làm tới 5 giờ sáng cũng không ai quan tâm nữa (Nói tới đây, Việt Trinh bật khóc rưng rức).
Mẹ tôi ở dưới quê lên Sài Gòn thăm con hay có thói quen đi chợ nhỏ, mua khoai, ngô, sắn, đậu phộng về luộc rồi giục ăn, mua cam về vắt rồi giục uống. Tôi không muốn ăn nên cứ chối đây đẩy, kêu ngán quá.
Nhưng khi mẹ mất rồi, tôi không có lấy một củ khoai lang mà ăn. Chẳng còn gì trên bàn nữa.
Cho nên, tháng Vu Lan này để nhắc nhở chúng ta hãy yêu thương mẹ, cầu nguyện để hồi hướng công đức cho mẹ. Và chúng ta phải yêu mẹ mỗi ngày chứ không chỉ trong tháng này.
Còn nếu chúng ta mất mẹ thì cũng đừng nghĩ đã mất mẹ. Vì khi chúng ta ở trong bụng mẹ thì máu của mẹ đã chảy vào cơ thể chúng ta rồi. Khi ta lớn lên thì máu của mẹ vẫn còn đó.
Chỉ có Quách Tuấn Du bảo vệ tôi vô điều kiện
Thời điểm ấy, Quách Tuấn Du đang rất hot nên tôi có mời đi hát từ thiện trong các buổi từ thiện của tôi tại vùng sâu vùng xa.
Hát từ thiện hồi đó không có catse đâu, nhưng Du vẫn nhiệt tình tham gia tất cả các buổi từ thiện của tôi. Nhiều khi, Du lao vào khuân vác để chuyển đồ xuống cho bà con, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng vẫn lên hát tới tận 2 giờ sáng. Du đam mê với nghề nên hát cả 20 bài cũng không mệt. Những điều này làm tôi ấn tượng và yêu quý Du, nên duyên chị em từ đó.
Tình cảm giữa chị em tôi rất lạ lùng. Đi ăn chơi rất ít khi gặp nhau, chỉ gặp nhau ở những buổi từ thiện.
Du rất nóng tính, nhưng không bao giờ tham lam của người khác một đồng nào.
Chỉ có Quách Tuấn Du là luôn bảo vệ tôi vô điều kiện. Ngày đó, tôi tưởng chừng như muốn gục ngã vì nuôi con một mình rất thiếu thốn, không biết làm sao để có tiền lo cho con. Du không có tiền nhưng vẫn giúp đỡ tôi.
Trong mắt tôi, tôi luôn muốn nhìn Du lúc nào cũng bé nhỏ như nhiều năm về trước, để được gọi Du là đầu tôm.
Theo L.Phạm (Soha.vn/Trí Thức Trẻ)