Nữ diễn viên "Cha và con và..." gửi những chia sẻ về quãng thời gian khó khăn khi làm mẹ đơn thân và cuộc chiến chống lại chứng trầm cảm sau sinh nặng nề.
Hoảng loạn khi nghe tiếng con khóc
Lúc đó, tôi nhớ mình buồn đến mức muốn khóc cũng không còn nước mắt để khóc. Mãi đến trưa, tôi cầm điện thoại lên và nghĩ đến mẹ, nhưng cuối cùng tôi gọi cho đứa bạn thân ngày xưa. Trước đó tôi đã nói dối cô bạn rằng mình sống ở nước ngoài để giấu diếm chuyện có thai.
Khi bạn vội vã đến bệnh viện, con tôi mới được đưa trở về phòng với mẹ. Ba ngày đầu tiên, tôi chỉ nhìn mà không dám bế con. Tôi sợ con rơi, sợ đủ thứ.
Đến khi xuất viện về nhà thật sự là những chuỗi ngày u ám nhất trong cuộc đời tôi. Vai trò làm mẹ còn quá mới mẻ, tôi không biết tắm cho con thế nào, thay tã cho con ra sao…
Diễn viên Thanh Trúc và con trai. Ảnh: NVCC. |
Mỗi khi ngực căng tức sữa mà con lại không chịu bú mẹ, tôi chỉ biết khóc vì đau. Tôi một mình vừa chăm con, vừa làm việc nhà, cũng không có thời gian để nấu cho mình một bữa ăn đàng hoàng. Lúc đó tôi chỉ ước được một giấc ngủ thật sâu. Mỗi khi nghe tiếng con khóc, tôi lại hoảng loạn.
Nhiều khi nhìn con, không hiểu sao mình có thể bật khóc. Sau đó, tôi bị nhiễm trùng vết thương, sưng tấy và sốt. Tôi không biết làm cách nào, đành bế con xuống bệnh viện. Tôi gửi con ở phòng dưỡng nhi nhờ y tá chăm giúp, còn tôi vào cấp cứu để khám. Một tuần đầu sau sinh, tôi xuống 13 kg. Trong thời gian mang thai, tôi chỉ tăng 6 kg.
Tôi nhìn mình trong gương, thân hình gầy gò, khuôn mặt hốc hác, rồi nhìn hình ảnh những bạn bè cùng trang lứa đang tung tăng đi học, đi chơi. Tôi tự hỏi mình đang sống cuộc đời như thế nào đây? Nỗi tủi thân khiến tôi vỡ oà.
Những ngày sau đó, tôi phải dùng đến thuốc an thần để tự trấn an mình. Có lần, tôi đã nghĩ đến chuyện sẽ lấy gối đè chết con mình rồi mình tự tử cho xong. Nhưng rồi nhìn nụ cười của con, tôi bừng tỉnh. Cũng may ông trời còn thương, tôi không bị hậu sản dù sức khoẻ ngày càng suy mòn.
Khi tôi muốn quay trở lại với nghệ thuật để kiếm tiền nuôi con cũng là lúc gia đình riêng của cha đứa bé làm phiền tôi. Họ gọi điện đến nơi tôi tham gia sự kiện để tố cáo chuyện tôi có con với chồng họ. Tính mạng của mẹ con tôi bị đe doạ. Lúc đó tôi nghĩ chắc mình không thể tiếp tục đi làm và sống ở Việt Nam.
Tôi tìm cách chạy trốn khỏi thực tại nên định cho đi đứa con của mình để đi nước ngoài du học và tạo cuộc sống mới. Thật sự khoảng thời gian đó, tôi không muốn nhìn thấy con. Mỗi lần nhìn con tôi lại nhớ về người đàn ông đó. Mỗi lần nhìn con là vết thương trong lòng tôi lại rỉ máu.
Vực dậy sau chuỗi ngày u mê
Nhưng may mắn thay, bản năng làm mẹ trong lòng đã đánh thức tôi dậy sau chuỗi ngày dài u mê. Tôi đã không bỏ con. Bây giờ mỗi khi nghĩ lại, tôi thấy mình có lỗi với con nhiều lắm. Đắn đo mãi, tôi quyết định đối diện với sự thật vì tôi biết mình không thể nào chôn giấu sự thật cả đời được.
Khi tôi công khai câu chuyện của mình, tôi nhận được sự cảm thông, tình yêu thương của mọi người nhiều hơn tôi nghĩ. Gia đình, bạn bè, đồng nghiệp hiểu và giúp đỡ tôi rất nhiều.
Những cơ hội công việc đến với tôi, những lời động viên tâm sự của mọi người xung quanh khiến tôi dần quên đi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu. Giá như tôi mở lòng mình sớm hơn, thay vì im lặng giấu diếm suốt thời gian dài, cuộc sống của tôi có lẽ đã bớt đi những ngày u ám.
Thanh Trúc đang có cuộc sống bình yêu sau những ngày tăm tối. Ảnh: NVCC. |
Cho đến bây giờ, khi tâm tôi đã bình an, khi lòng đã lắng xuống, tôi không còn oán trách cha của con mình, cũng không trách móc cuộc đời bất công với mình… Khi đã hiểu ra những duyên nghiệp của cuộc đời, tôi trân trọng những gì đã qua, những nỗi đau đã nuôi dạy mình khôn lớn. Biến cố cuộc đời giúp tôi mạnh mẽ hơn. Và quan trọng, sau tất cả tôi biết được ai là người yêu thương mình thật lòng.
Mỗi sáng thức dậy tôi vẫn thường khấn nguyện trong lòng “Xin cho tâm con luôn bình an và tim con vẫn nghe những nhịp đập của hạnh phúc”. Tôi đang có cuộc sống bình yên và hạnh phúc bên con trai, không còn phải dùng đến những viên thuốc an thần. Cuộc sống đơn giản, nhẹ nhàng hơn khi ta biết buông bỏ những thứ làm mình đau lòng.
Khi đọc bài báo về người mẹ trầm cảm giết chết con 33 ngày tuổi, lòng tôi xót xa lắm, vừa thương vừa giận người phụ nữ ấy. Trầm cảm sau sinh thực sự là một căn bệnh rất đáng sợ. Tôi chỉ mong phụ nữ sau sinh hãy mở lòng mình ra, chia sẻ với người thân những suy nghĩ, cảm xúc để tránh những điều tiêu cực có thể xảy ra.
Và tôi cũng hy vọng những người chồng, người thân trong gia đình hãy quan tâm nhiều hơn đến sức khoẻ và tâm lý của phụ nữ mới sinh. Tôi tin khi chúng ta mở lòng và chia sẻ với nhau, mọi chuyện sẽ đều có cách giải quyết.
Theo Diễn viên Thanh Trúc (Tri Thức Trực Tuyến)