Đó là những năm giữa thập niên 90, trên những tờ lịch Tết rực rỡ bày biện ngoài sạp báo có một gương mặt mới. Một gương mặt khác lạ với chiếc cằm vuông, bờ môi nửa như trễ nải nửa như cương nghị. Và đôi mắt đen sâu với ánh nhìn dài thăm thẳm. Một dòng chú thích rất nhỏ bên dưới “Người đẹp Noel Hà Nội 1992”.
Mãi sau này, khi nghe “Ôi quê tôi” của Lê Minh Sơn, lòng tôi reo vui nhớ về ánh mắt của cô gái trên tờ lịch Tết năm nào khi lần đầu lí giải được nó: “Ánh mắt như dao cau liếc vào mỏm đá, mài tuổi thơ tôi sắc ngọt. Ánh mắt em lung lay sóng rượu quê rót đầy chống chếnh thân em”.
Cô gái năm xưa giờ đã trở thành người đàn bà quyền lực của làng giải trí. Nhưng vẫn là ánh mắt cũ của tôi. Ánh mắt thăm thẳm vừa xa cách vừa mời gọi vừa lạnh lùng vừa dụ mê vừa khiêm hạ vừa lộng lẫy. Bởi vẫn là cái cốt cách toát lên từ ánh mắt đó, cốt cách của một Người đàn bà Đẹp: Trương Ngọc Ánh.
Cô gái của Lê Công Tuấn Anh
16 tuổi, chân ướt chân ráo vào Sài Gòn, nhờ sự nâng đỡ của Lê Công, Trương Ngọc Ánh có liên tiếp hai vai diễn điện ảnh: “Em và Michael” và “Em còn nhớ hay em đã quên”. Lọt vào mắt xanh của đạo diễn Nguyễn Hữu Phần để được nhận vai Diễm trong “Em còn nhớ hay em đã quên” là một kì tích của Ánh.
Nguyễn Hữu Phần khi ấy từ Bắc vào làm phim nên cực kì khắt khe trong việc tìm kiếm diễn viên. Hơn nữa, Diễm lại là người con gái hư hư thực thực trong đời Trịnh. Tất cả những gì người ta biết của cô gái của “Ướt mi” chỉ là một mô tả đầy chất thơ từ vị nhạc sĩ người Huế “Thủa ấy có một người con gái rất mong manh đi qua những hàng cây long não lá li ti xanh mướt…”.
Diễm chỉ là một vai phụ, đi lướt qua kí ức của Trịnh và lướt qua màn ảnh theo đúng nghĩa đen. Lướt qua mà phải khiến người xem mê mẩn mãi, vương vấn mãi thì phải cần đến ánh mắt mê dụ của Ánh. Và Ánh được chọn chắc là vì lẽ ấy. Một ánh mắt dài như đã nhìn thấy từ tiền kiếp ngự trên gương mặt cô gái 16 tuổi trong veo.
Hồi năm 2005, khi Đoàn Minh Phượng ra mắt dự án phim “Hạt mưa rơi bao lâu”, đã rất nhiều người hoài nghi về sự lựa chọn của nữ đạo diễn Việt kiều cho vai chính Lý An. Trương Ngọc Ánh lúc đó mặc định trong lòng khán giả hình ảnh cô siêu mẫu sắc lạnh với gương mặt đẹp phá chuẩn cùng khí chất rất “Tây” thì vào vai người đàn bà nông thôn Bắc bộ thế nào. Nhưng xem phim rồi mới biết, nếu không phải Ánh thì rất khó có một Lý An với ánh mắt vừa nhẫn nại đến nhu nhược vừa nung nấu diết da khát vọng vượt thoát.
Một ánh mắt câm lặng mênh mông mà chỉ nhìn thôi đã như thể nghe được tiếng thở dài của đất trời.
Đôi mắt ấy đã giúp một cô gái 16 tuổi như Ánh có một chỗ đứng trên… sàn catwalk Việt. Một chút nghịch lý nhưng thực ra rất thuận chiều.
“Cuộc đời này không có gì là tròn trịa cả”
Nhiều người nghĩ, với sự nâng đỡ từ Lê Công, Trương Ngọc Ánh cứ thế mà tiến thân trên thảm trải hoa hồng. Nhưng sự thực không phải vậy. Trương Ngọc Ánh xuất hiện vào đúng thời điểm dòng phim mì ăn liền thoái trào. Kinh nghiệm diễn xuất không có, bản năng điện ảnh chưa đủ để Ánh cạnh tranh với các đồng nghiệp đàn chị. Với chiều cao lý tưởng và sự nhanh nhạy bẩm sinh, Ánh tìm tới thời trang.
Sàn catwalk Việt non trẻ thời thập niên 90 ưa thích những gương mặt đẹp kiểu "Tây tây" như Trương Ngọc Ánh. Nên không khó khăn để Ánh có "xô". Tuy vậy, Ánh mất tới vài ba năm làng nhàng như một gương mặt hạng B, có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong showbiz thời sơ khai. Vài ba năm ấy, Ánh vật lộn với cuộc sống mưu sinh tại Sài Gòn.
Cô gái 17 tuổi vừa mới tốt nghiệp phổ thông, một thân một mình thuê nhà trọ, chạy xe máy cà tàng, nhận từng show chụp hình với giá cát-xê vài chục đến vài trăm nghìn. Có những cái Tết không đủ tiền về Hà Nội, Ánh nằm một mình trong phòng trọ ăn mì tôm qua ngày, ngóng ra ngóng vào chờ ai đó tới mời mình đi chụp hình lịch Tết.
Năm 1998, Trương Ngọc Ánh mới thực sự bước lên địa vị đỉnh cao nhờ danh hiệu Hoa hậu thời trang quốc tế Ai Cập và tiếng vang của bộ phim “Đường trần” trong cộng đồng người Việt tại Mỹ. Ánh đắt show phim truyền hình, Ánh làm veddette trong các chương trình thời trang, rồi Ánh đi hát, rồi Ánh kinh doanh... Ánh nổi tiếng. Ánh đắt show. Và Ánh giàu có.
Song, tất cả chỉ là những bề nổi giấu bẹp bên dưới bao vật lộn gồng gánh rướm máu của một người đàn bà nhiều tham vọng và luôn đòi hỏi cao ở chính mình.
Kể cả sau này, khi đã trở thành “bà trùm” quyền lực trong thế giới nghệ thuật, Ánh vẫn nhất quyết không để lộ ra cái phần tảng băng chìm nặng trĩu. Như Ánh từng thổ lộ cách cô ứng xử với mọi vấn đề: “Nhốt vào trong và nuốt nó đi. Những nốt trầm trong cuộc sống với tôi là thứ tài sản kín đáo, mình cần chôn sâu vào trong.”
Vậy nên, cuộc hôn nhân kéo dài 8 năm với Trần Bảo Sơn của Ánh vẫn luôn là một bí ẩn. Họ gặp trục trặc ở đâu và vì sao họ lại chia tay? Điều gì đã xảy ra trong 8 năm cô tập trung cho tổ ấm của mình? Ánh sẽ không bao giờ trả lời những câu hỏi ấy. Bởi cô nói rồi: “Nhốt vào trong và nuốt nó đi.” Cái duy nhất mà Ánh cho mọi người biết là cuộc đời cô không tròn trịa, như mọi cuộc đời khác trong nhân thế. Ví như cô đang có tất cả mà lại đang thiếu một bờ vai.
“Làm sao để hồn nhiên yêu khi trên vai tôi còn con mình?”
Ở tuổi 42, Trương Ngọc Ánh không còn là ngôi sao ảnh lịch hay Người đẹp Noel năm xưa nữa nhưng khí chất của một Người đàn bà đẹp thì ngày càng lộng lẫy. Dĩ nhiên, Ánh đẹp Ánh tài Ánh giàu thì Ánh lộng lẫy thôi. Nhưng sự lộng lẫy của khí chất khác với sự lấp lánh trưng trổ của trang sức. Ánh mang hấp lực từ bên trong. Đôi khi, hấp lực ấy đến từ nỗi yếu đuối rất đỗi đàn bà, rằng “mỗi khi đông về, đôi khi lòng mình cũng mềm nhũn ra, để được dựa vào ai đó.”
Ánh chưa bao giờ ngừng yêu. Nhưng một bờ vai để dựa lại khác. Một người phụ nữ quyền lực như Ánh đủ hiện đại và đủ chiều chuộng bản thân trong giới hạn của văn minh để phân biệt bạn tình với bạn đời. “Cuộc sống chẳng còn gì thi vị nếu không yêu. Đến lúc đó ta sẽ không muốn cố gắng nhiều nữa, không có cảm hứng làm đẹp nữa, không muốn đầu tư cho bản thân nữa đâu. Chỉ biết cắm cúi cho trách nhiệm sẽ là lúc tệ lắm với người phụ nữ. Tôi vẫn làm đẹp, vẫn shopping, du lịch, vẫn tận hưởng thú vui cuộc sống và trong khi chờ đợi người nào đó đến gắn bó cuộc đời với mình thì mình vẫn có người khác.”, Trương Ngọc Ánh từng tâm sự dí dỏm như thế. Và rất thật.
Còn hiện tại, cô vẫn đang nghe con tim mình cất tiếng. Tất nhiên, trái tim đàn bà 42 không phải cô gái 16 năm xưa để có thể dễ dàng lệch nhịp. Và còn bởi vì “Làm sao mà hồn nhiên được khi trên vai tôi còn con mình. Chọn một người đàn ông lúc này còn là cho con mình.”
Trong lúc chờ một bờ vai đủ vững chãi và tin cậy để dựa dẫm mỗi mùa đông, Trương Ngọc Ánh làm gì? Hẳn là như các bạn thấy thôi: Làm việc, Ăn, Cầu nguyện và Yêu.
Theo Hoàng Hồng (Trí Thức Trẻ)