Tôi không biết phải diễn tả như thế nào cho đúng cho đủ về tình yêu và lòng hiếu thuận của Cao Thái Hà với cha mẹ mình. Tôi ghi lại ở đây câu chuyện của Hà, một cách trung thực nhất để mọi người cùng cảm nhận và hiểu hơn về cô gái miền Tây xinh đẹp, bản lĩnh, sống nghĩa tình.
Cao Thái Hà kể: "Trên Hà còn chị gái, dưới có một em trai. Ba của Hà ngày xưa làm gỗ rất lớn ở Sài Gòn, gia đình có căn nhà lớn ở Thủ Đức và cả xe hơi nữa.
Lần đó ba nhập một lô gỗ lớn nhưng không được, phải đền cho người ta. Họ siết nhà, siết cả đồ đạc, cả gia đình phải về quê và chỉ được đem theo mỗi quần áo ra khỏi nhà.
Về quê, cả nhà phải ở nhờ cái chòi lá của bác trong vườn. Ở Sài Gòn thì nhà lầu xe hơi, Hà từ một cô công chúa phút chốc ăn nhờ ở đậu trong cái chòi lá đầy chuột, cả nhà 4 người chui rúc.
Năm đó, Hà học lớp 3. Hà thấy mọi thứ thật kinh dị và không hiểu tại sao mình lại bị như vậy, gia đình lại bị như vậy...
Ba vẫn ráng làm việc này việc kia để gầy dựng lại nhưng không thành công. Đời ép ba Hà tới mức không cho ba cơ hội vực dậy. Ba cũng cố gắng nhưng làm đâu thất bại đó nên càng lúc càng suy sụp tinh thần và trầm cảm nặng.
Mẹ lúc đó là trụ cột trong gia đình. Mẹ vất vả lắm. Mẹ nấu ăn trong một nhà hàng, cứ mỗi tối xong việc, mẹ lại chạy vài cuốc xe ôm khuya để kiếm tiền thêm, nuôi hai chị em Hà ăn học.
Vậy mà mẹ cũng tích cóp được mấy chục triệu rồi mua miếng đất trong đường hẻm dưới quê. Từ miếng đất đó, mẹ vay ngân hàng cất được nhà và đưa cả gia đình ra ở riêng không phải ăn nhờ ở đậu trong chiếc chòi lá của bác nữa.
Rồi mẹ vay tiền xây nhà trọ qua đêm. Nhờ nhà trọ đó thì kinh tế trong gia đình mới đỡ hơn. Ông bà nội mất cộng thêm việc làm ăn thất bại thì ba suy sụp hẳn, gần như muốn tự tử nhưng không chết được nên uống rượu cho chết.
Nhìn ba như vậy, Hà rất đau lòng nhưng không biết làm gì để giúp ba được... Mẹ không chấp nhận được chuyện ba trầm cảm, suốt ngày say xỉn, mẹ khuyên không được, hai người cãi vã rồi chia tay. Ba của Hà ở vậy cho tới lúc mất, còn mẹ giờ cũng ở một mình.
Khi ly hôn, chuyện chia tài sản của ba mẹ khá phức tạp. Cuộc sống của ba rất khó khăn. Hà ở với mẹ nhưng ba thì không có nổi một căn nhà. Ba dọn ra ngoài ở trọ nên khó khăn đủ thứ.
Hà rất thương ba, muốn giúp ba mà không thể vì bản thân mình còn lo chưa nổi thì làm sao giúp ba được. Nhưng cũng chính vì thế mà Hà có ý thức tự lập rất sớm.
Tuổi thơ của Hà không hề biết vui là gì. Suốt ngày, Hà chỉ nghĩ tới chuyện kiếm tiền, kiếm tiền. Từ lúc lớp 3, gia đình đã sống trong hoàn cảnh khó khăn, cứ như thế cho tới lúc Hà có ý chí kiếm tiền là hè năm lớp 9.
Hà còn nhớ là năm đó, Hà đi chạy bàn quán nước được khoảng 400, 500.000 đồng gì đó. Làm được một tháng thì ba mẹ kêu nghỉ, lo đi học.
Học xong lớp 12 Hà đăng ký thi Người đẹp biển tây và đăng quang Hoa khôi. Nhờ vậy mà Hà được nhận vào làm giao dịch viên tại một ngân hàng ở quê với mức thu nhập 3.8 triệu/ tháng.
Ở quê, với hoàn cảnh khó khăn như gia đình Hà thì đó thực sự là một giấc mơ. Công việc làm giờ hành chính nên Hà không còn thời gian đi học. Gia đình thì khó khăn nên Hà muốn đi làm kiếm tiền luôn. Hà quyết định nghỉ học.
Hà may mắn có người sếp rất thương. Chị ấy muốn Hà phát triển lên phòng kinh doanh để tăng thu nhập. Muốn vậy thì Hà phải có bằng cấp. Hà xin nghỉ 2 năm không lương ở ngân hàng để đi học ngành Tài chính ngân hàng Đại học Mở TPHCM.
Nhưng có lẽ Hà không có duyên với đường học vấn vì quá ham kiếm tiền. Hà làm PG, diễn thời trang và cả đóng phim.
Thời điểm Hà lên Sài Gòn lập nghiệp cũng là lúc gia đình Hà lộn xộn nhất. Ba mẹ vừa chia tay. Ba sống cực khổ nên mục đích của Hà là phải kiếm tiền bằng mọi cách để lo cho ba. Bởi vì sau khi chia tay thì ba mẹ gần như không muốn liên quan tới nhau nữa.
Hà nhớ có lần ba say xỉn tới mức người ta gọi điện lên Sài Gòn cho Hà nói "ba mày sỉn sắp chết rồi".
Thời điểm ấy, Hà đang đóng bộ phim đầu tiên, tinh thần bị ảnh hưởng rất nhiều.
Hà khóc gọi điện về cho mẹ, nhờ mẹ đưa ba vô bệnh viện dùm. Mẹ thấy Hà khóc nên đành đồng ý. Thực sự lúc đó, Hà đi làm trong tinh thần rất khủng khiếp, vừa áp lực kiếm tiền vừa áp lực lo cho bản thân vừa khao khát được lo cho ba.
Khi Hà có nhà ở Sài Gòn, Hà đón ba mẹ và em trai lên ở cùng. Mỗi người một phòng. Suốt 4 năm ở chung nhà trên Sài Gòn, Hà không nói chuyện nhiều với mẹ trong khi Hà rất tình cảm với ba.
Ba mẹ mâu thuẫn quá lớn, hiềm khích giữa hai người rất nặng nên khi ở chung nhà thì thường xuyên xảy ra cãi vã. Những chuyện đó cứ in vào đầu Hà mỗi ngày. Hà đứng về phía ba, bênh ba nên khoảng cách giữa hai mẹ con càng lúc càng xa.
Đỉnh điểm là lúc ba sắp mất. Mâu thuẫn giữa Hà và mẹ gần như không thể hóa giải được vì rất nhiều chuyện dồn lại. Mẹ không ở chung nhà với Hà nữa. Mẹ mua một căn nhà dưới quê rồi về đó ở cùng em trai Hà.
Cái Tết đầu tiên sau khi ba mất, mẹ con mới bắt đầu làm lành và tình cảm mới tốt hơn nhưng cũng chưa chia sẻ nhiều!
Ba mất rồi, Hà giờ chỉ còn mình mẹ. Đương nhiên về mặt vật chất, hàng tháng Hà vẫn gửi tiền về cho mẹ và em trai vì mình là người thành công và làm ra nhiều tiền nhất trong nhà. Còn về tình cảm, Hà cảm thấy có lỗi với mẹ. Hà không chia sẻ thủ thỉ với mẹ nhiều như lúc ba còn sống. Hà không gần gũi với mẹ như với ba.
Thật sự, ngay chuyện ba mất, đến giờ Hà vẫn chưa cân bằng được. Tới giờ phút này, Hà vẫn khóc. Mỗi lần cây lan ba trồng trước nhà nở hoa, Hà lại khóc. Nhìn nó, Hà lại nhớ ba. Ngôi nhà hiện tại Hà đang sống là ba đi tìm từng miếng gỗ, từng viên gạch để làm. Tủ giày của Hà cũng chính tay ba đi mua gỗ về tự đóng.
Thật sự, ngôi nhà hiện giờ quá to và rộng đối với Hà. 3 tầng, 6 phòng ngủ với sân vườn trong khi chỉ có mình Hà ở.
Mỗi tháng, Hà vẫn phải trả góp ngân hàng gần 20 triệu. Nhiều lúc Hà thấy mệt mỏi vì cứ gồng mình đi làm để lấy tiền góp trong khi mình về nhà cũng chỉ để ngủ. Mình đâu cần một ngôi nhà quá lớn làm gì.
Hà cũng muốn bán ngôi nhà đó đi để mua một căn nhà khác nhỏ hơn, vừa vặn với mình hơn nhưng không nỡ vì ở đó Hà có quá nhiều kỷ niệm với ba".
* Ghi theo lời kể của Cao Thái Hà.
Theo Cao Thanh Hương (Soha/Trí Thức Trẻ)