Dù không muốn nhưng tôi cũng chẳng có cách nào để làm khó cô ấy. Đành rằng người ta nhận lương, làm công cho nhà mình nhưng người thân của họ bị bệnh, mình đâu thể mang quyền uy chủ nhà ra cấm cản.
Không thể xin nghỉ làm vì công ty của 2 vợ chồng đang phải dồn dập hoàn thành cùng lúc mấy dự án, tôi đành gửi con. Lúc thì bên anh chị 1-2 ngày, lúc lại để con ở nhà hàng xóm. Quê xa, bố mẹ đôi bên đều không thể lên được giúp cháu nên tôi cũng chóng mặt. Mỗi ngày, tôi đều nhắn tin cho cô giúp việc, hỏi về tình hình cụ thể của gia đình và bóng gió giục cô lên.
Được 3 ngày cô lại xin thêm 2 ngày, 4 ngày để chăm sóc cho chồng khỏe hẳn. Cô kể, các con mình đều đi làm ăn xa, đứa ở nước ngoài, đứa ở thành phố khác. Có một đứa con gái ở gần nhưng cô không yên tâm để chồng ốm đau ở nhà một mình. Dù gì thì “con chăm cha không bằng bà chăm ông”.
Trước đây, thông qua một người bạn ở chung cư, tôi nhờ được cô đến nhà mình giúp. Bạn tôi khen ngợi cô hết lời, nói cô chăm trẻ tốt, chịu khó làm việc nhà và còn rất thật thà. Vì là người quen nên tôi cũng không hỏi nhiều. Đối với tôi, tiêu chí thật thà, chăm chỉ là số một. Kể cả cô có đòi lương cao hơn, tôi vẫn chấp nhận nếu thực sự cô làm tốt.
Đúng như lời bạn tôi nói, hơn 1 năm ở nhà tôi, cô chỉn chu, gọn gàng, chăm trẻ rất nhiệt tình. Vì vậy, tôi rất sợ cô bỏ việc về quê. Mỗi dịp lễ, ngày cuối tuần, một là tôi biếu thêm tiền, hai là tôi đưa cô đi mua sắm quần áo. Nhưng lần nào tôi đưa tiền, cô cũng từ chối. Quần áo tôi mua, cô cũng bảo tôi gửi về quê biếu mẹ và chỉ nhận tấm lòng đúng một bộ.
Cách đây mấy ngày, tôi sốt ruột quá nên gọi điện giục cô lên luôn vì không còn nhờ được ai chăm con. Cô thở dài bảo: “Chồng cô vẫn ốm, cô định ở nhà luôn, hay các cháu thuê người khác”. Năn nỉ mãi không được, tôi nói sẽ tăng thêm 2 triệu tiền lương cho cô. Vì suy cho cùng, tìm được giúp việc tận tâm như cô thật khó. Nhưng cô lại cười bảo mình không quan trọng tăng lương hay không. Nếu rảnh, cô sẽ giúp nhưng cô bận thì chủ nhà có tăng thêm 10 triệu cô cũng chịu.
Lúc đó trong lòng tôi đã nghĩ: “Chắc cô chỉ nói cho vui chứ có ai tăng 10 triệu tiền lương mà chê không? Cô cũng phải đi làm vì tiền, kiếm thu nhập lo cho gia đình. Chồng cô ốm chắc cũng cần tiền thuốc thang nên chuyện tăng lương là quá hợp lý”.
Thấy cô lấn cấn, tôi quyết định xin địa chỉ nhà cô để lái xe về tận nơi, đón cô lên cũng nhân tiện thăm chồng cô ốm. Cô cứ khăng khăng từ chối nhưng tôi nài nỉ mãi, cuối cùng cô cũng phải gật đầu. Tôi còn tưởng cô ngại quê xa, nhà nghèo nên không muốn chúng tôi về.
Đi theo định vị, tôi về đến tận cổng nhà cô. Nhìn thấy chiếc cổng sắt đồ sộ, tôi không dám tin, phải chạy sang hỏi vài người hàng xóm mới biết đó thực sự là nhà của cô giúp việc.
Đó là một căn biệt thự vườn rộng thênh thang, bên trong tiện nghi nội thất sang chảnh. Ngắm khung cảnh cây cối được cắt tỉa gọn gàng trong sân vườn, tôi cứ ngỡ mình đang đứng bên trời Tây. Nếu nói về giá trị, có lẽ nhà chung cư của tôi chỉ bằng 1/50. Tôi thất thần khi thấy cô giúp việc từ trong nhà bước ra. Khi cô nói chỉ có hai vợ chồng sống trong căn biệt thự này, tôi càng choáng. Nhà cô giàu như vậy, sao cô lại đi làm giúp việc?
Cô kể: “Con trai cô làm kiến trúc sư, lập nghiệp ở Đà Lạt, các cháu cũng lớn cả rồi. Cô có một đứa con gái lấy chồng gần nhưng nó cũng có điều kiện, không nhờ đến cô. Nó còn đi thuê giúp việc bên ngoài cho cô được nghỉ ngơi. Thế nhưng cô là người lao động, quen tay quen chân rồi, giờ ngồi một chỗ suốt ngày không chịu được. Hồi đầu cô lên chung cư nhà cháu giúp việc cũng là do một người quen cần hỗ trợ. Sau làm nhiều thành quen, thấy ở nhà với trẻ vui nên cô quyết định ở lại”.
Nghe cô kể, nhìn những gì trước mặt, tôi tin cô làm việc thực sự vì muốn lao động, vì yêu trẻ. Con cái cô đều thành danh, góp tiền xây căn biệt thự này để thi thoảng về quê thăm bố mẹ. Cô có lương hưu, con cái cũng gửi tiền về hàng tháng nên tiêu xài thoải mái. Hai vợ chồng hay khắc khẩu nên cô không muốn ở nhà suốt ngày, tranh thủ đi làm, rảnh thì về quê chơi. Vả lại có con gái chạy đi chạy lại hỏi han bố nên cô cũng yên tâm.
Cô bảo tiền làm ra với tiền con cái cho, cô đều tích ở đó, mở cái sổ tiết kiệm để sau này ốm đau chủ động về kinh tế.
Bây giờ, tôi chỉ mong cô vì yêu quý con tôi mà lên giúp nhà tôi cho đến lúc con đi học. Chứ nói thật, tôi chẳng dám mang chuyện tiền nong, lương lậu ra để mời gọi cô nữa.
Theo Kim Bình (VietNamNet)