Trần Thị Lý và Lê Hoàng Anh - đôi bạn trẻ nổi tiếng về chuyện tình đầy nghị lực. |
Hai người đã cùng nhau vượt qua không ít sóng gió, gian nan. |
Nhưng nụ cười và sự lạc quan thì chưa khi nào tắt. |
Lá thư xúc động của Lý gửi tới Hoàng Anh: Hoàng Anh thương nhớ! Tình yêu là gì anh nhỉ? Hình như nó là cánh tay em đang gối đầu hay nó là khuôn mặt anh đang say ngủ vào lúc này. Em vẫn nhớ buổi chiều hôm ấy, anh đón em ở Thanh Hóa, lần đầu tiên mình gặp nhau, anh đón em về nhà anh. Mẹ anh đã nói với em rằng: Cô không muốn cháu khổ, cháu còn trẻ. Gia đình sẽ cố gắng chăm sóc Hoàng Anh đến ngày nào còn có thể. Em cũng đã lo sợ khi anh nói rằng căn bệnh của anh sẽ xấu đi, căn bệnh nan y đã khiến chàng trai của em không thể đi lại được. Nhưng anh bảo: có thể sẽ không là xe lăn mà anh có thể nằm liệt, tứ chi yếu dần đi. Em cũng đã nghĩ đến việc có thể anh sẽ không sống được lâu nữa… Nhưng chính vì sợ rằng mình không còn gặp nhau bao lâu nữa mà em đã quyết định nhận lời yêu anh. Em lên Hà Nội đi làm thuê, anh bảo anh sẽ đợi em. Rồi chỉ mấy ngày, anh đã lên tìm em, một mình trên chiếc xe lăn, trốn gia đình, tự loay hoay đi mấy trăm cây số lên Hà Nội. Lên rồi, hai đứa bơ vơ, em cũng không biết mình sẽ lo cho anh như thế nào khi chỉ là một đứa con gái không lành lặn. Em đã từng nếm trải đủ thứ cay đắng trong tình yêu, gia đình người cũ cũng khinh miệt em vì em chỉ có một chân thôi, vì họ yêu em là đã ban ơn cho em rồi. Lương em chỉ có 2 triệu/tháng, ở giữa thành phố này. Bệnh tật làm sức anh yếu, không làm việc được. Em quyết định bỏ việc, hai đứa đến nương nhờ vào một trung tâm người khuyết tật, làm việc không lương, em chỉ cầu mong ngày 2 bữa ăn và một chỗ ngả lưng cho hai đứa. Trung tâm từ thiện ấy tệ thật anh nhỉ, họ đi xin cơm thừa ở nhà hàng, khách sạn cho chúng mình ăn, chỗ ngủ chỉ là miếng vải bạt may thừa trải ở góc cầu thang. Chúng mình vẫn ở bên nhau nên em chịu đựng được, chịu đựng được sự ban ơn của chủ nhà, chịu đựng được những miếng thịt đã bốc mùi, không biết là họ xin ở đâu nữa, rồi đã để mấy ngày. Chỉ cần có anh ở bên cạnh là đủ rồi. Ở thành phố này, em đã gặp bao người như thế, gánh hát người khuyết tật bắt em phải tháo chân giả ra cho tội nghiệp rồi đứng lên đấy hát để thu tiền. Những trung tâm người khuyết tật mà chủ nhà ăn những bữa cơm ngon lành trên tầng, còn mình thì ngồi dưới ăn cơm thừa đi xin. Cả người cũ của em nữa, một người bình thường đã hành hạ em cả thể xác và tinh thần bởi em không bằng họ, bởi tai nạn đã cướp đi của em một chân. Khi Hoàng Anh bị bệnh, Lý đã chấp nhận mọi cơ cực để nuôi Hoàng Anh đi học nghề. Cái chân giả của em đã hỏng, đế chân đã bong tróc từng lớp và bàn chân thỉnh thoảng vẹo sang một bên, đi lại khó khăn. Anh muốn đi làm để có tiền thay chân cho em, nhưng anh không có nghề, đi học nghề thì mình không có tiền. Em quyết định mình phải cố, sống xa nhà một thời gian. Em sang Bát Tràng đi làm thuê, lương cao hơn một chút, hơn 2 triệu. Em để cho anh 1,5 triệu để anh thuê nhà và học nghề tin học ở trong phố, còn em chỉ tiêu 1 triệu thôi, vay mượn vá víu cũng đủ. Lâu lắm rồi em không mua một bộ quần áo, không gửi cho mẹ ở quê được đồng nào hết. Nhiều người bảo anh lợi dụng em, hỏi rằng anh có xứng đáng để em nai lưng ra chịu khổ, chịu nhục như vậy không nhưng em chưa bao giờ dao động. Em cảm thấy mình thật may mắn vì có anh, anh làm em vui, cho em hiểu được giá trị của tình yêu. Nếu không có anh, chắc giờ em vẫn đang sống quay quắt trong mối tình cũ, chấp nhận mình bị giày vò vì mình không bằng người ta. Anh thì trân trọng em, vì anh, em chịu khổ được. Thế là cũng hơn 1 năm trôi qua kể từ ngày chúng mình chạy trốn tình yêu lên đất Hà Nội này. Anh hôm nay đã có việc làm, lương chẳng cao nhưng là hi vọng đúng không anh. Bây giờ mình lại tranh cãi với nhau là tiền dành thay chân giả cho em hay để anh đi khám bệnh. Hai đứa đi làm thuê kiểu này, mỗi tháng sẽ để được 1 triệu, anh tính là 7 tháng sẽ thay được chân giả cho em nhưng em muốn anh dùng tiền đó để đi khám, Hoàng Anh ạ. Bệnh anh ngày càng nặng rồi, từ ngày đầu gặp anh, tay anh đã yếu đi nhiều và em rất sợ. Em muốn được ở bên cạnh, cho dù cuộc sống có khó khăn như thế nào, cho dù anh chỉ sống được 1 năm nữa thôi. Anh muốn mình cưới nhau để cho dù 1 ngày em cũng có danh phận. Em cũng không biết là đám cưới thì phải tốn bao nhiêu tiền nhưng anh à, em chờ ngày ấy. Em đã nói với mẹ rồi, mẹ chưa đồng ý đâu nhưng em tin là mẹ sẽ hiểu. Cuộc sống vẫn thế, mình nằm trên cái dát giường đi xin, ngồi ôm nhau trên cái xe lăn người ta cho, quần anh rách, em nhìn thấy đấy. Nhưng niềm vui anh mang lại cho em thì không gì có thể đánh đổi được. Anh à, năm nay mình cưới nhau anh nhé! |