Khoảng 11h trưa ngày 22/1/2020, lúc đang cùng bố mẹ đi siêu thị mua đồ, tôi nhận được tin nhắn của Đồng Sinh: "Nựu Nựu, hình như anh bị cảm cúm, có lẽ phải đi kiểm tra thử, sợ bị lây bệnh rồi!".
Tôi nghe xong liền mắng anh đừng gở miệng, Vũ Hán có hơn cả chục triệu người, làm gì dễ đến lượt anh!
Đồng Sinh là người Vũ Hán gốc. Yêu nhau 3 năm, đến lúc tốt nghiệp đại học tôi quyết định ở lại quê anh lập nghiệp. Anh là lập trình viên còn tôi làm trong ngành thiết kế. Chúng tôi có một ước mơ vô cùng to lớn đó là kiếm được đủ tiền để mua một căn nhà.
7 năm sống ở Vũ Hán từ khi còn học đại học đến lúc đi làm, vì Đồng Sinh mà tôi đem lòng yêu luôn cả thành phố ấy.
Gia đình Đồng Sinh ở vùng quê, bố mẹ đều là nông dân nên phía bố mẹ tôi có ý phản đối việc tôi ở lại Vũ Hán, muốn con gái về nhà phát triển sự nghiệp. Nhưng tình yêu đã khiến tôi bất chấp tất cả, vì tin rằng người mà mình chọn chắc chắn sẽ mang đến cho mình một tương lai hạnh phúc.
Chúng tôi đã dự định vào mùa xuân năm nay, đợi lúc hoa anh đào ở Vũ Hán nở rộ sẽ cùng nhau đi chụp ảnh cưới, rồi chọn ngày lành tháng tốt để kết hôn...
Đến 4h rưỡi chiều, Đồng Sinh nhắn tin nói ở bệnh viện đông người quá, anh đã xếp hàng rất lâu mà vẫn chưa lấy được số. Tôi bảo anh sao không thử sang bệnh viện khác, Đồng Sinh nói ở đâu cũng thế cả, quá nhiều người bị sốt nên nơi nào cũng quá tải.
Nghe những gì anh miêu tả, tôi nhận ra tình hình dịch bệnh ở Vũ Hán đang như một thảm hoạ. Đến lúc Đồng Sinh nói cảm thấy cả người nhức mỏi, kiệt sức và buồn nôn, tôi bắt đầu thấy lo lắng vì đó chẳng phải là triệu chứng của người nhiễm virus corona mới sao? Tôi nghĩ thời điểm này cũng không thể khuyên anh về nhà bố mẹ ở quê. Chợt nhớ ra có người đồng nghiệp, chồng cô ấy làm việc ở bệnh viện, tôi gọi ngay lập tức để mong có thể giúp được cho Đồng Sinh. Nhưng đáng tiếc chồng của cô ấy chỉ làm ở bệnh viện tư và không nhận những bệnh nhân bị sốt.
Cuối cùng Đồng Sinh vẫn không thể lấy được số chờ khám bệnh, anh đành quay trở về phòng trọ.
Tôi nhanh chóng đặt vé để có thể trở lại Vũ Hán, trở lại bên Đồng Sinh vì lúc này tôi là người mà anh cần nhất. Sau khi đặt được vé tàu cao tốc ngày 24/1, khoảng 11h đêm điện thoại lại có thông báo huỷ vé, lý do là thành phố Vũ Hán đã có lệnh phong toả nên chuyến tàu mà tôi định đi không thể dừng ở đó được nữa.
Thành phố Vũ Hán bị phong toả? Phản ứng đầu tiên của tôi khi biết tin là dịch bệnh lần này có vẻ còn nghiêm trọng hơn mình tưởng rất nhiều.
Tối đến tôi không ngủ được, bèn gọi video cho Đồng Sinh. Anh lúc này đang nằm ôm con gấu bông mà tôi thường ôm đi ngủ, trên tủ đầu giường có một mớ thuốc men. Tôi dặn anh thử liên hệ với các tổ chức xã hội, tôi nhớ đọc tin tức có thấy người ta bảo họ có thể sắp xếp xe cứu thương đón người bệnh. Nhưng Đồng Sinh nói hiện tại các tổ chức đều rất bận, họ chỉ có thể ưu tiên hỗ trợ những ai đang nguy kịch mà thôi.
Bệnh dịch khởi phát bất ngờ đã khiến cả thành phố hoảng loạn, họ không thể kịp thời chuẩn bị một cơ chế chống dịch an toàn và hợp lý ngay được cũng là điều dễ hiểu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Sinh nói với tôi anh cảm thấy khá hơn rất nhiều. Nhiệt độ hôm qua là 38 nhưng giờ đã giảm xuống còn 37,5 và không còn quá mệt mỏi nữa, có thể chỉ là bị cảm cúm thông thường thôi. Bảo tôi hãy yên tâm đi.
Tôi rất vui mừng nhưng cứ sợ anh nói dối để mình yên tâm nên đòi xem nhiệt kế cho bằng được, và đúng như anh nói, nhiệt độ không tăng nữa. Trong lòng thầm nghĩ: "Đồng Sinh của tôi, anh ấy dịu dàng, lương thiện như thế, làm sao có thể bị nhiễm bệnh cơ chứ?".
Mồng 2 Tết.
Tôi và Đồng Sinh có hẹn gọi video cho nhau. Nhưng anh thất hẹn.
Tôi gọi điện thoại hay nhắn tin đều không thấy anh trả lời. Gọi về nhà anh, bác trai cũng bảo Đồng Sinh chưa về, cả nhà cũng không liên lạc được với anh ấy. Đến khi gọi cho ban quản lý khu chung cư anh ở, họ nói nơi này có nhiều trường hợp được chẩn đoán nhiễm virus nên đã bị phong toả. Lúc tôi vừa thở phào vì nhân viên quản lý nói trong danh sách các ca được xác nhận không có tên bạn trai tôi, thì đầu dây bên kia tiếp tục: "Trong danh sách nghi ngờ nhiễm bệnh có Đồng Sinh".
Khi tôi hỏi các trường hợp nghi ngờ này bệnh viện sẽ xử lý thế nào? Người quản lý khu chung cư nói rằng chỉ được tự cách ly ở nhà và theo dõi tình hình vì bệnh viện quá tải, không thể nhận thêm được nữa. Trừ khi bệnh nhân bắt đầu có biểu hiện nghiêm trọng đến mức hô hấp khó khăn thì mới gọi được xe cấp cứu.
Tôi lên mạng đọc tin tức, thấy nhiều nơi nói có các trường hợp nhiễm bệnh đã tử vong ở nhà vì không thể ở lại bệnh viện, hoặc ra đi trong phòng quan sát của bệnh viện vì không đủ giường nằm. Và còn rất nhiều tin nhắn cầu cứu của các bệnh nhân khiến tim tôi như thắt lại.
Người quản lý giúp tôi đi kiểm tra nhưng cũng không thấy Đồng Sinh ở nhà, tôi cực kỳ lo lắng mà lại không thể làm gì được. Đến tận chiều, Đồng Sinh gọi lại cho tôi, trái tim như bị treo lơ lửng cả ngày giờ mới có thể được thả xuống.
Nhưng, Đồng Sinh nhiễm bệnh rồi.
Sau khi được thông báo nằm trong danh sách nghi ngờ nhiễm virus corona, anh đã tự đi đến một bệnh viện gần đó để tiếp tục xếp hàng, và rồi nhận kết quả dương tính. Điều khiến tôi lo lắng hơn là mặc dù Đồng Sinh đã được đưa vào bệnh viện, nhưng vì tình trạng của anh chưa nghiêm trọng và giường bệnh đang khan hiếm nên Đồng Sinh chỉ có thể tiếp tục ở lại điều trị trong phòng quan sát.
Đồng Sinh nói cũng không thể trách bệnh viện, hiện tại tình hình dịch bệnh căng thẳng như một trận chiến, số lượng người nhiễm virus quá đông nhưng giường bệnh lại ít. Vì vậy các bác sĩ chỉ còn cách ưu tiên cứu chữa những trường hợp nghiêm trọng hoặc nguy kịch trước.
Nhìn tôi khóc nức nở trong điện thoại, Đồng Sinh vẫn đùa:
"Em có biết lúc nào em xấu nhất không?".
"Lúc này mà vẫn còn cứng miệng, đợi em quay lại Vũ Hán sẽ xử lý anh sau!".
Anh cười nói: "Lúc khóc chắc em là cô gái xấu nhất trên thế giới. Trời ơi, sao một người đẹp trai như Đồng Sinh tôi đây lại có cô vợ xấu đến vậy!".
Mặc dù nước mắt lưng tròng nhưng tôi cũng phải bật cười. Tôi nghĩ giữ được tâm trạng lạc quan như vậy rất tốt cho việc điều trị, chắc chắn rồi anh sẽ sớm vượt qua được cửa ải này.
Tôi rất muốn quay lại Vũ Hán. Cực kỳ, cực kỳ muốn!
Nhưng sau khi khai báo cho tổ chức cộng đồng về việc mình trở về từ Vũ Hán, tôi đã bị cách ly ở nhà và không thể ra ngoài được nữa. Tất cả những thành viên trong gia đình đều bị cách ly và sẽ có nhân viên kiểm tra đến đo thân nhiệt của chúng tôi vào một khoảng thời gian nhất định mỗi ngày.
Ngày mồng 5 Tết. Đồng Sinh bỗng nhiên gọi video cho tôi, anh nói: "Nựu Nựu, anh sợ rằng mình không thể tiếp tục đi cùng em đến cuối cuộc đời. Anh muốn nói với em một việc, nhưng em phải hứa với anh là không được khóc, phải mạnh mẽ lên".
Trong video, Đồng Sinh vẫn không được nằm trên giường bệnh. Trái tim tôi thêm một lần nữa thắt lại và dự cảm được điều chẳng lành sắp xảy ra. Đồng Sinh có lẽ cũng tự cảm nhận được rằng anh sắp không còn kiên trì được nữa.
Tôi ngồi trước màn hình điện thoại khóc không ngừng nhưng vẫn không thể làm gì để giúp anh. Nhìn thấy người mình yêu bước dần đến bờ vực của cái chết nhưng lại không thể kéo anh lại, thậm chí còn không thể gặp mặt lấy một lần. Đúng vậy, giấc mơ về một mái nhà, một hôn lễ của chúng tôi, tất cả đều vỡ tan trong phút chốc.
Lúc này, tôi không còn muốn nghe Đồng Sinh nói bất cứ điều gì cả. Trừ phi anh nói đã có giường bệnh, trừ phi anh nói sức khoẻ bỗng nhiên bình phục rồi... Đây mới chính là những điều mà tôi muốn nghe nhất khi không được ở bên cạnh người mình yêu.
Đồng Sinh gửi cho tôi một file ghi chú, nói rằng trong đó có bức thư anh gửi đến bạn trai tương lai của tôi, sau này nhất định phải chuyển đến cho người ấy. Tôi mở ra xem, tim đau như vỡ thành từng mảnh.
"Khi anh bạn đọc được bức thư này, chúc mừng anh đã trở thành bạn trai của Nựu Nựu. Tôi thực sự ghen tị khi anh có được tài năng như tôi, giành được trái tim của cô ấy. Sau đây tôi chỉ muốn nói ngắn gọn với anh mấy điều quan trọng mà anh nhất định phải nhớ lấy:
1. Nựu Nựu đôi khi hơi bướng bỉnh, tính khí thất thường. Anh bạn nhớ nhường nhịn cô ấy. Ừ đúng, nhường nhịn vô điều kiện vì anh là người đàn ông sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời mà.
2. Nựu Nựu mắc chứng đau nửa đầu. Những lúc ấy, anh phải chăm sóc cô ấy kĩ càng và đừng nôn nóng. Mỗi lần cô ấy đau đầu, tôi sẽ xoa nhẹ thái dương khiến cô ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sau khi tỉnh dậy sẽ không còn thấy đau nữa. Đây là phương pháp mà một bác sĩ y học cổ truyền chỉ cho tôi, anh phải ghi nhớ đấy!
3. Nựu Nựu có một khuyết điểm mà tôi thấy cực kỳ không tốt. Tôi vẫn luôn cố giúp cô ấy sửa nhưng giờ thì không còn cơ hội nữa, đành giao lại nó cho anh. Cô ấy rất thích cày phim đến quên cả thời gian, có lúc 2h - 3h sáng mới chịu đi ngủ. Thói quen này rất có hại cho sức khoẻ vì không đủ thời gian nghỉ ngơi. Hãy yêu và giúp cô ấy sửa chữa cả những khuyết điểm nhé!
4. Khi đã trở thành người yêu, khó tránh khỏi có những lúc trắc trở. Mong rằng hai người có thể học được cách tôn trọng và bao dung lẫn nhau.
5. Tôi không biết anh quê ở đâu, đang sống nơi nào hay làm nghề gì. Nhưng những điều đó đều không hề quan trọng. Chỉ cần anh thật lòng yêu Nựu Nựu như tình yêu mà tôi dành cho cô ấy là đủ rồi. Cám ơn anh vì đã thay tôi chăm sóc cô ấy. Chúc hai người hạnh phúc..."
Ở mặt sau của tài liệu, Đồng Sinh viết thêm một dãy số, là mật khẩu tài khoản tiết kiệm hơn 100.000 nhân dân tệ của anh, đó là tất cả những gì mà anh để dành được từ khi bắt đầu đi làm. Đồng Sinh còn nói, cả đời này anh chỉ yêu một mình tôi, nên số tiền này để lại tất cả cho tôi.
Mồng 8 Tết. Đồng Sinh không còn nữa.
Anh qua đời trong phòng quan sát của bệnh viện mà vẫn không có lấy một chiếc giường. Tôi khóc không thành tiếng, hận ông trời sao lại cướp đi sinh mạng của Đồng Sinh, cướp đi người tôi yêu nhất? Và một cô gái bình thường như tôi, đã mãi mãi mất đi người mình yêu trong dịch bệnh.
Tôi yêu Vũ Hán rất nhiều, nhưng cũng rất giận Vũ Hán. Một người ra đi, thành phố vẫn thế, nhưng không ai biết người thân của họ đau đớn đến nhường nào. Không ai biết rằng trong cuộc chiến chống lại dịch bệnh đó, người mà tôi yêu nhất đã mãi mãi ra đi. Anh ấy, tên là Đồng Sinh.
Ngày thứ 2 Đồng Sinh ra đi, nắng ấm rực rỡ. Nhưng tia nắng ấy chiếu lên khuôn mặt tôi dường như chỉ càng khiến sự bi thương hiển hiện rõ ràng hơn.
Mỗi đêm từ sau khi mất đi Đồng Sinh, tôi đều mơ thấy một con ếch nhảy ra từ một cái hang trong đêm đông giá rét, nhảy qua đêm tối, nhảy qua cả bình minh, cất tiếng kêu thảm thiết như muốn xé toạc cả bầu trời.
Lúc ấy, tôi khẽ khép mi, và nước mắt cứ thế trào ra lặng lẽ.
Đồng Sinh ơi, anh chắc đã phải đau khổ lắm. Cái đêm tuyết rơi dày ở Vũ Hán ấy cũng không thể làm tan được những giọt nước mắt của anh. Nước mắt chính là minh chứng rõ ràng nhất cho nỗi đau mà anh phải chịu đựng, nỗi đau đớn chất chồng mà chỉ có trời xanh nhìn thấu.
Đồng Sinh, anh biết không, một tuần sau khi anh ra đi, Vũ Hán đã thay đổi rồi. Giường bệnh đã có rất nhiều, giờ giường phải chờ bệnh nhân chứ bệnh nhân không còn cần chờ có giường nữa. Tại sao anh không thể kiên trì thêm? Nếu anh có thể kiên trì thêm vài ngày nữa, có lẽ chúng ta sẽ không phải chờ đến kiếp sau để gặp nhau.
Anh đi rồi, ai sẽ lo lắng cho em khi đau bụng? Ai sẽ xoa cho em khi đau đầu? Ai sẽ dỗ dành mỗi khi em giận dỗi? Chúng ta đã hẹn tháng 3 năm sau sẽ cùng đến Đông Hồ để chụp ảnh cưới lúc hoa đào nở rộ. Đã hẹn sẽ cùng nhau cố gắng, xây dựng tổ ấm của riêng chúng mình. Thế mà giờ đây mọi thứ đều đã tan biến. Những tình yêu, nụ hôn, tiếng cười hay giọt nước mắt đều đã không còn nữa.
Giữa con đường ngập hoa anh đào nở, ánh đèn thành phố rực rỡ hoa lệ, nhưng chỉ càng khiến em thêm xót xa, đau đớn khi nghĩ về anh, người giờ đây đang nằm dưới 3 tấc đất. Phải làm sao để em quên được anh, quên nỗi đau khắc cốt ghi tâm này đây?
Người em yêu ơi, tình yêu của chúng ta đã định sẵn là một cuộc tình đẹp đẽ đến thê lương. Đã từng hoài niệm, từng mất mát, triền miên, khóc, cười. Nhưng rồi cuối cùng chỉ còn là đau đớn vỡ tan...
Theo Chan (Trí Thức Trẻ)