Tối qua (4/12), tại tập 10 chương trình Sau ánh hào quang, "nữ hoàng dao kéo" Lê Giang đã bật khóc khi nhớ lại quá khứ buồn tủi của mình, từ việc làm vợ lẽ, bị bạo hành, phải uống thuốc tự tử vì bị nghi oan tới việc con không nhận mẹ.
Lê Giang chia sẻ về kiếp chồng chung |
Từng rất nghèo, chỉ có một cái đệm để ngủ, bàn ủi đứt lên đứt xuống
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Ba tôi là tài xế, còn mẹ làm uốn tóc. Nhà tôi có ba anh chị em. Tôi là con gái út, trên tôi có 2 anh trai.
Lúc 11 tuổi, tôi được cậu mình là nghệ sĩ Thanh Phú đưa vô nhà hát. Thấy tôi mê hát, cậu có giục tôi đi học hát để thành nghề. Thế là tôi vừa kiếm tiền vừa đi học hát.
Tôi nổi tiếng nhờ làn hơi dài bất tận và duyên gây cười bẩm sinh của mình. Cứ lên sân khấu là người ta cười tôi liền.
Ngày ấy, hễ đi học về là có xe lam đợi trước cửa đón đi hát, tôi hãnh diện lắm. Hát tới 1, 2 giờ sáng về thì toàn bị công an thổi. Mỗi lần như vậy, tôi lại ca vài câu vọng cổ là được tha liền.
Sau đó, tôi bắt đầu đi đoàn tỉnh, hát đào chính rồi được sự giúp đỡ của thầy Trần Ngọc Giàu. Thầy giới thiệu tôi về đoàn Thanh Nga. Tới lúc ấy, mẹ con tôi mới có được cái phòng nhỏ để ở.
Mẹ con tôi nghèo lắm. Mẹ lúc nào cũng đi theo tôi. Ngày ấy, tôi ao ước có cái xe để chạy mà làm hoài không đủ tiền.
Hồi nhỏ, tôi ít gần ba. Sau khi ba mẹ li dị, tôi theo mẹ đi kiếm sống. Tới lúc ba mất vì xuất huyết, tôi cũng chẳng lo được gì cho ba.
Tôi sợ nhất là không có tiền để lo cho gia đình, nên cứ đau đáu mãi. Hồi ở đoàn Thanh Nga, mấy mẹ con tôi chỉ có một miếng đệm để ngủ, bàn ủi thì đứt lên đứt xuống.
Đồng tiền đầu tiên tôi kiếm được, tôi mang về cho mẹ mua tivi.
Bị đánh và liệng từ cầu thang xuống, lại bị đạp vào bụng cho hư thai
Tôi ít khi nghĩ sâu xa, thường chỉ nghĩ cái trước mắt thôi. Đến bây giờ, tôi cũng chẳng biết là có yêu ai chưa. Tôi muốn yêu, mà khó khăn quá.
Hồi ấy, tôi gặp nghệ sĩ hài Duy Phương trong lúc đang đi tấu hài. Sau thời gian diễn chung thì nảy sinh tình cảm. Năm đó tôi 18 tuổi.
Tôi đến với ông không phải vì tình yêu, mà chỉ đơn giản vì thấy ông nổi tiếng, có thể dựa được. Lúc đó, tôi biết ông có vợ nhưng vợ ông vẫn chấp nhận tôi vì họ không có con.
Ngày tôi mang bầu, ông về thuyết phục vợ là: "Cho cái Giang về ở chung nhà với mình, rồi nó đẻ con cho mình". Vì thế nên vợ cả đồng ý.
Ban ngày, tôi ở chung nhà với họ, nhưng ban đêm thì về với mẹ. Nhiều đêm chạy xe về, tôi bị người lạ đạp vào bụng cho hư thai. Tôi mới kể lại với vợ chồng ông: "Cô chú ơi, sao con đi về đường đó mà cứ bị người ta đạp hoài".
Một lần, ông đèo tôi về và chứng kiến điều đó là có thật. Ông mới hỏi vợ xem có làm chuyện đó không, nhưng bà ta không nhận.
Sau khi làm giấy kết hôn với nhau, tôi và ông ra mướn một nhà nhỏ để ở riêng. Mỗi sáng, ông để cho tôi hai chục ngàn để xài. Tôi cứ ở nhà nuôi con như vậy.
Mấy năm sau, chúng tôi lục đục do tai tiếng của ông. Ông nóng tính lắm nên tôi bị đánh hoài. Có lần, tôi còn bị liệng từ cầu thang xuống. Tôi đau lắm mà không làm gì được.
Uống thuốc tự tử vì bị nghi oan
Có lần, tôi ra tiệm vàng mua đồ, người làm của tôi đi theo mượn tiền. Thấy tôi không cho, nó về vu khống tôi có tình ý với ông chủ tiệm vàng. Chồng tôi vốn hay ghen nên ra chửi thẳng chủ tiệm vàng. Lúc đó, ông chủ tiệm vàng không nói gì.
Sau đó, tôi hẹn ông ra quán nước để giải quyết chuyện con cái. Trên đường tới chỗ hẹn, ông bị người lạ ném cục đá vào đầu. Thế là ông đổ cho tôi mướn giang hồ đánh ông. Đến giờ, tôi thề là tôi không làm chuyện đó.
Lúc các nghệ sĩ tới thăm, ông cứ ôm đầu la lên, khiến họ tưởng tôi làm. Mọi người thấy vậy ghét tôi lắm. Tôi thanh minh mà chẳng ai tin.
Tôi buồn quá, nghĩ không thể sống nổi nên mới mua thuốc uống để tự tử vì bị đổ oan. Tôi mướn một khách sạn rồi uống thuốc. Nhưng khách sạn biết được nên đưa tôi vô viện.
Khi tỉnh lại, tôi bị cô lập. Không ai cho tôi diễn, cũng không ai nhìn tôi. Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi hận ông lắm, nhưng rồi cũng thôi.
Sau này, anh Phước Sang có gọi tôi về đoàn diễn và bắt đầu lại từ đó.
Không bao giờ dám nghĩ con yêu thương mình
Ngày tôi ra đi, chồng tôi có đưa tôi 500 ngàn, trả cho 10 suất diễn và giữ con lại. Tôi đồng ý vì bản thân cũng nghèo, không nuôi được con.
Thế nhưng, mỗi lúc về thăm con, chúng không thèm nhìn tôi, lại ngày càng ghét tôi hơn. Lần nào tôi tới chúng cũng chạy đi.
Tôi còn nhớ, lần tôi gặp Duy Phước ở rạp hát, nó còn nói: "Bà không phải mẹ tôi". Tôi buồn lắm, không bao giờ dám nghĩ rằng, con tôi có thể yêu thương tôi.
Hôm nay gặp được hai con của mình, tôi chỉ muốn nhắn rằng, mẹ không dám nói nhiều, vì mẹ không nuôi hai đứa lớn lên. Nhưng lúc nào mẹ cũng mong hai đứa thương mẹ. Chỉ vậy thôi.
Thời gian mẹ có tình cảm với người khác mà hai con trở về với mẹ, mẹ cũng đã nói với người đó rằng: "Con tôi là máu mủ của tôi, chấp nhận ở với tôi thì tôi dành tình cảm cho nó nhiều hơn".
Lúc đó, mẹ cảm thấy vui lắm. Buổi sáng Lộc đi học, mẹ ủi cái áo cho con cũng thấy vui rồi. Chỉ cần tụi con về với mẹ là mẹ vui rồi.
Mẹ biết là mẹ với Lộc ít nói chuyện vì khắc khẩu nhiều. Nhiều lúc mẹ muốn nói chuyện với Lộc, nhưng miệng mở ra không được. Mẹ chỉ muốn nói, mẹ yêu hai con nhiều.
"Dao kéo" xong thấy cuộc đời còn khổ hơn
Bên cạnh nhà tôi có một bà chị. Bả chỉ mới phẫu thuật ruột thừa có một lần thôi mà khi nào qua nhà tôi bả cũng hỏi: "Ai vậy? Nhà mày ở đâu?". Rồi lần nào cũng hỏi đi Mỹ chơi không, mai về.
Tôi nhìn bả mà sợ rằng phẫu thuật nhiều quá, sau này cũng bị đãng trí như vậy. Con cái mình nhiều khi có công việc nên cũng chẳng lo cho mình được nữa, rồi chẳng biết mình sẽ thế nào. Thôi, lần này lần cuối tôi sửa. Chắc lần sau sẽ không sửa nữa.
Không hiểu sao cứ vài ba tháng là tôi lại muốn đi sửa một lần. Nhiều lúc cầm kính lên, thấy mắt hơi xệ xuống chút xíu thôi, tôi cũng đi sửa liền. Hoặc, nếu lỗ mũi hơi tuột thì cũng làm lại.
Lần đầu tiên tôi phẫu thuật vào khoảng hai mấy tuổi. Hồi đó, mặt tôi tròn mà mũi lại gãy, nên tôi quyết đi sửa mũi. Sửa xong, tôi thấy cuộc đời còn khổ hơn, chứ chẳng tốt đẹp gì.
Theo Long Phạm (Soha/Trí Thức Trẻ)