Danh hài Hồng Tơ từ lâu đã được biết đến như một ví dụ điển hình cho việc sa ngã vì cờ bạc. Tối qua, tại chương trình Sau ánh hào quang, Hồng Tơ một lần nữa chia sẻ thẳng thắn về quá khứ của mình.
Hồng Tơ đối diện với quá khứ sai lầm cùng MC Trấn Thành. |
Tự ý bỏ nhà đi hát với đồng lương chỉ đủ ăn một tô cháo vịt
Tôi sinh ra ở miền quê sông nước Đồng Tháp. Khi tôi được 6 tuổi, cha mẹ tản cư về Mỹ Tho. Tới lúc trưởng thành, mẹ tôi cho tôi đi học cơ khí ở Sài Gòn. Cứ một tháng tôi mới được về thăm nhà một lần.
Trong một lần từ nhà lên Sài Gòn học tiếp, tôi có đi qua đình Tân Lý Tây và tình cờ trông thấy bảng hiệu Đoàn cải lương Sông Tiền. Vì trong tấm bảng hiệu đó có in hình một người anh trong xóm nên tôi xin xuống xe để vào tìm anh. Nhưng ai ngờ, vào trong đó, tôi bị cuốn theo ánh đèn sân khấu.
Từ ấy, tôi không về Sài Gòn nữa mà trốn theo người anh đó để đi diễn, đi hát. Năm đó, tôi vừa mới 17 tuổi.
Đoàn hát của tôi chỉ được xếp là trung bang, thường xuyên đi diễn ở các chợ. Thời gian đầu vào đoàn, tôi được giao nhiệm vụ đi kéo mic cho đào chính. Mấy lần tôi suýt bị đuổi vì tội lơ là, để mic rơi trúng đầu cô đào.
Tiền lương tôi nhận được lúc đó là 5 hào một ngày, chỉ đủ ăn một tô cháo vịt.
Diễn cải lương đổ vỡ nên chuyển qua hài kịch
Trong quá trình kéo mic, kéo màn, tôi cũng hay theo dõi và thuộc lời, thuộc vai diễn. Tới một ngày nọ, có một anh diễn viên bị bệnh, thế là tôi được thế vai. Dù bước đầu không tròn trịa, nhưng tôi cũng có được bàn đạp từ đó.
Sau một thời gian, tôi cảm thấy mình cần phải phát triển sự nghiệp nên chia tay đoàn hát ấy để xin vô một đoàn khác lớn hơn.
Mãi tới năm 96, cái tên Hồng Tơ mới được đông đảo khán giả biết đến. Vậy mà khi nhận diễn vai người ở trong vở tuồng Tình mẫu tử của nhà hát Trần Hữu Trang, tôi vẫn run và tay chân lạnh ngắt vì được đứng chung với quá nhiều thần tượng của mình.
Mỗi lần ra hát, tôi đều phải hỏi chị Ngọc Giàu cách làm thế nào để tay chân bớt đổ mồ hôi. Sau này, các anh chị trong đoàn nhận ra tôi có khiếu hát hài hơn là cải lương nên hướng tôi sang hài kịch.
Tôi còn nhớ, có lần nghệ sĩ ưu tú Diệu Hiền nói rằng sẵn sàng hi sinh xuống hát vai đào nhì để đóng cặp với tôi. Nếu tôi diễn tròn trịa thì chị ấy sẽ hát đào nhì luôn với tôi. Ai ngờ đâu đêm đó đổ vỡ hết, nên tôi quyết chuyển sang hát hài.
Đời diễn viên, ai cũng mong có vai diễn để đời, như chị hai Lệ Thủy có Tô Ánh Nguyệt, Thanh Kim Huệ thì có Thị Hến, riêng tôi lại chưa có gì. Đến giờ, tôi vẫn thường ngồi khấn tổ nghiệp cho mình đến hết đời có một vai diễn ghi dấu tên mình.
Có nhiều vai diễn tôi cảm thấy rất thích, nhưng lại vướng phải vấn đề catse nên không thỏa thuận được với đối tác, rồi để vuột mất vai đó vào tay người khác.
Năm 1991, báo Nghệ thuật sân khấu có bầu chọn top 10 danh hài được yêu thích nhất. Tôi được xếp thứ 6. Đó là thứ hạng mà tôi không thể quên được.
Từng muốn tự tử vì thua bạc tới trăm ngàn đô, phải trốn trên gác xép
Tôi bắt đầu sa ngã từ năm 1991. Ngày ấy, tôi khoảng 30 tuổi, đúng độ tuổi hiếu thắng và dễ bị dụ dỗ.
Lúc đó, tôi đã có chút tên tuổi nên cũng rủng rỉnh tiền bạc. Các bầu show cầm tiền đến nhét vào tay tôi rồi năn nỉ tôi đi diễn cho họ. Tôi nhận show không xuể và nhiều show phải từ chối, vì tôi rất ham chơi.
Có tiền rồi, tôi bắt đầu đầu tư sang bất động sản theo ý của bà xã. Chỉ riêng ở quận Bình Thạnh, tôi đã có nhà ở phường 6, phường 5, phường 4.
Do tính ham vui, háo thắng nên tôi dính vào đỏ đen. Tôi cứ lao vào nó rồi thua đến cháy túi. Có lần, tôi thua đến cả trăm ngàn đô.
Cờ bạc làm tôi mờ mắt, không muốn làm ăn gì nữa. Có những ngày lễ, đáng lẽ tôi phải chạy được mười mấy show, người ta đem tiền đến dâng tận miệng nhưng tôi bỏ hết để chơi bạc.
Có những đêm nằm ngủ, tôi còn mơ có người gọi mình dậy để dẫn mình vào casino. Lúc đó tôi nghĩ, kể cả cha mẹ có từ mặt tôi thì tôi vẫn chấp nhận chứ không bỏ cờ bạc được.
Một lần nọ, trong một đêm, tôi nhận 11 trận banh, mỗi trận là 50 triệu nhưng thua sạch. Tôi đành phải cầm cố căn biệt thự của mình để trả cho người ta.
Hết tiền, tôi đi vay khắp bạn bè, anh chị em thân thiết để gỡ lại, nhưng vẫn thua. Vào thế bí, tôi đành vay xã hội đen. Xã hội đen thì đâu có đùa được, thất hẹn là chúng dọa dẫm, đe nẹt các kiểu. Chúng còn dọa bắt cóc con tôi.
Tôi còn nhớ, vào một buổi trưa 30 tết, chủ nợ tìm đến gặp nhưng tôi không dám ra. Họ bấm đến cháy khét cả chuông, khiến hàng xóm phải chạy ra xem. Lúc đó, họ chửi bới, thóa mạ tôi đủ kiểu. Thậm chí, họ còn giăng mùng ra nằm ngay trước cửa ngày này qua ngày khác.
Tôi sợ quá, còn phải trốn vào trong tủ, rồi trèo lên tận gác xép giữa trưa nắng. Vợ tôi đã chịu đựng và tha thứ nhiều lần, nhưng đến lần thứ ba, cô ấy quyết định chia tay.
Cuối cùng, tôi phải bán hết nhà cửa để trả nợ rồi đi ở thuê. Tôi cũng chẳng dám đi hát vì sợ chủ nợ lại tìm đến dọa nạt mình. Trong cơn tuyệt vọng, tôi từng muốn tự tử để thoát khỏi bế tắc.
Từ bỏ cờ bạc nhờ ánh sáng Phật pháp
Sau đó, anh Châu Thanh có rủ tôi đi hát cúng dường cho các chùa. Một lần đi hát cho chùa Lá, tôi chỉ nhận được phong bì có 50 ngàn. Lúc đó, tôi điên lắm, định vào cự lại thầy chùa. Nhưng đang định tiến vào thì có gì đó làm tôi dịu lại và bớt sân si. Thế là, tôi lặng lẽ đem 50 ngàn đó bỏ lại vào hòm công đức.
Kể từ đó, tôi bắt đầu thay đổi con người mình, tập trung làm ăn chứ không rong chơi nữa.
Bây giờ, tôi không còn dính dáng gì tới cờ bạc. Nhiều khi thấy một trận bóng hay trên tivi, tôi chỉ xem vài ba phút rồi bỏ.
Theo Long Phạm (Soha/Thế Giới Trẻ)