Tôi và Thuận đang yêu nhau say đắm thì bất ngờ Việt nhảy vào phá đám chúng tôi. Nhà Việt giàu có nhưng tính tình anh ta hống hách, ăn chơi, không có công việc, sống dựa giẫm vào bố mẹ.
Để chia rẽ tình yêu của tôi, Việt mang rất nhiều quà cáp đắt tiền qua tặng cho bố mẹ tôi. Món quà lớn nhất là chiếc ô tô cũ của anh ta, giá hiện tại cũng còn 2 tỷ và tiền xây nhà khoảng 1 tỷ. Tiền đã làm mờ mắt bố mẹ tôi, nhận quà của người ta rồi, bố mẹ ra sức tạo áp lực bắt tôi phải bỏ Thuận, lấy Việt.
Nhiều lần Thuận đến chơi đã bị bố mẹ tôi đuổi thẳng mặt. Đỉnh điểm là bố mẹ tôi đến tận nhà Thuận để mắng chửi phụ huynh bên đó và cấm hai đứa qua lại. Để rồi vào ngày chúng tôi định bỏ trốn thì bạn trai đổi ý và không muốn tôi trở thành đứa con bất hiếu, không muốn tôi khổ khi lấy anh.
Không còn sự lựa chọn khác, tôi chấp nhận lên xe hoa với Việt, người đàn ông mà tôi ghét đến tận xương tủy. Trong lễ cưới của hai người, Việt cười vì đã thắng lợi, còn tôi nước mắt lúc nào cũng chực rơi.
Sau đám cưới 2 ngày, người thợ đưa những tấm hình cưới qua, chồng tôi xem một lượt rồi giận dữ mang bật lửa ra vườn đốt sạch sẽ. Việt chỉ thẳng vào mặt tôi mà nói: “Đám cưới của tôi chứ có phải đám ma đâu mà cô khóc như cha chết vậy? Được cô không muốn sống như bà hoàng chứ gì, tôi sẽ trả cô về với tên khố rách áo ôm đó”.
Nói xong chồng kéo tôi ra xe đưa về nhà ngoại trả. Bố mẹ tôi đã nhận rất nhiều quà cáp của nhà Việt, nếu tôi mà bị trả về thì có bán cả nhà cũng không trả hết nợ.
Không muốn bố mẹ khổ vì tôi nữa, tôi quỳ xuống trước mặt chồng và cầu xin anh ấy tha thứ cho những sai lầm đã gây ra. Từ nay về sau, tôi sẽ yêu thương chồng và sinh cho anh những đứa con đáng yêu. Sẽ hết lòng phụng dưỡng bố mẹ chồng.
Dường như những lời nói thành khẩn của tôi đã khiến cho chồng nguôi đi nỗi tức giận. Nhưng từ đó về sau anh không còn để ý đến sự tồn tại của vợ nữa. Anh đi tụ tập với bạn bè từ ngày này sang ngày khác. Thậm chí còn ngủ qua đêm với người phụ nữ khác.
Tôi không có chút tình yêu nào với Việt, nằm bên cạnh anh mà đầu óc lúc nào cũng nhớ về tình cũ. Vợ chồng tôi sống chung một nhà mà cứ như hai đường thẳng song song. Tôi không dám chủ động nói từ chia tay, bởi sợ bố mẹ bị gia đình Việt chèn ép. Vậy nên tôi chỉ mong chờ ngày chồng tìm được người con gái nào hợp và muốn cưới làm vợ. Sau đó tôi sẽ trở thành người tự do.
Theo VA (Công Lý & Xã Hội)