Vợ chồng Hòa lấy nhau được 8 năm và sinh được 2 nàng công chúa thông minh, lém lỉnh. Ngay từ đầu, Hòa đã không để vợ sống chung với mẹ mình, bởi anh biết về lâu dài, kiểu gì mẹ chồng - nàng dâu cũng sẽ có mâu thuẫn. Hơn nữa, Hòa cũng xác định lập nghiệp lên trên thành phố, nên ngay sau đám cưới, anh đã đưa vợ lên Hà Nội mua nhà và cùng nhau đi làm, trả nợ dần.
Ấy thế nhưng vợ Hòa vẫn không tránh khỏi va chạm với gia đình nhà chồng. Hòa biết, 7 năm nay vợ anh rất sợ về quê ăn Tết. Việc khiến cô ấy sợ không phải là chuyện làm bếp núc, chuyện lo quà cáp đi Tết, chuyện đường sá xa xôi... mà là việc bị cả gia đình nhà chồng sỉ vả, nhiếc móc vào mỗi tối mùng 3 Tết. Nguyên nhân cũng vì 2 lần sinh nở của vợ anh đều là con gái.
Hòa nhớ, ngày đầu tiên vợ anh báo tin có thai, cả nhà đều mừng. Các cô các bác đều gọi điện lên hỏi thăm vợ anh. Nhưng ngay sau khi biết giới tính của đứa trẻ, đến ngay cả mẹ chồng cũng hờ hững với con dâu.
Khi vợ Hòa mang thai đứa thứ 2, niềm vui lại bắt đầu trở lại. Bố mẹ Hòa hy vọng lần này là bé trai. Mẹ anh có lên tận thành phố mang thuốc bổ, gà hầm, bò, lợn... cho con dâu. Nhưng khi đứa trẻ thứ 2 vẫn là con gái, bà thậm chí còn tỏ thái độ ghét con dâu ra mặt. Mẹ anh gọi điện lên mắng vợ anh xơi xơi, nói rằng cô không biết đẻ, cho ăn bao nhiêu cũng phí công phí của. May mà cuộc gọi đó Hòa là người nghe, nếu để vợ anh biết được, cô ấy sẽ tủi thân nhường nào...
Nhà Hòa có lệ, cứ mùng 3 Tết là tụ họp mọi người trong dòng họ lại làm bữa linh đình. Sau khi ăn uống no nê, mọi người sẽ ngồi lại trò chuyện. Và chủ đề chính vẫn là vợ chồng Hòa không sinh được con trai. Vợ anh không làm tròn bổn phận với dòng họ.
Bố mẹ anh thì thao thao bất tuyệt nói về những phương pháp bí truyền để có được con trai. 7 năm nay, vợ chồng anh nghe đến độ đã thuộc làu làu. Hai người cũng đã áp dụng chứ không phải không, nhưng cuối cùng kết quả vẫn chưa được ưng ý. Cô của Hòa thì yêu cầu hai vợ chồng... cứ đẻ. Đẻ đứa thứ 3, thứ 4... đẻ đến bao giờ có cháu trai thì thôi.
Đến ngay cả cô em chồng cũng bóng gió rằng, Hòa còn trẻ, có ngoại hình, công việc ổn định. Nếu như chị dâu không biết đẻ, thì mẹ anh sẽ tìm cho anh cô vợ khác... Những năm đầu, vợ Hòa có giải thích, có thanh minh với bọn họ. Nhưng dù cô có nói bao nhiêu, họ cũng đều gạt phắt đi và gói gọn trong một lời kết luận. Đó là: Không biết đẻ!
Thương vợ bị bạo hành tinh thần từ chính gia đình của mình, năm nay Hòa có quyết định rất rắn. 27 Tết, Hòa gọi điện về, báo rằng anh sẽ không đưa vợ con về quê nữa, mà cả nhà sẽ ở lại Hà Nội ăn Tết. Hòa còn nói, năm nay do dịch bệnh nên vậy. Còn từ năm sau, anh sẽ đưa vợ con đi du lịch, đi cắm trại... Nói chung là Hòa sẽ không đưa vợ con về ăn Tết.
Mẹ anh tức giận mắng con trai bất hiếu. Cái Tết sinh ra là để cả nhà đoàn tụ, sum họp bên mâm cơm vui vẻ. Nhưng Hòa nói luôn với mẹ rằng: "Tết đoàn viên mà năm nào cũng sỉ vả vợ chồng con như thế thì có vui không ạ? Con cái là của cải trời cho, không phải mọi người muốn có con trai là chúng con bằng mọi cách phải sinh ra 1 đứa bé trai. Chức trưởng họ đối với bố mẹ thì quan trọng chứ nói thật, con không cần. Thứ con cảm thấy quan trọng chính là vợ con con được hạnh phúc.
Với con, chỉ cần nuôi dạy 2 đứa nhỏ nên người, hiếu thảo, tài giỏi là được rồi. Còn lại con không quan tâm thứ gì khác. Và con thấy vợ chồng con không nhất thiết phải nghe những lời miệt thị, xúc phạm của mọi người trong nhà, trong dòng họ mình".
Nói xong Hòa tắt máy, mặc kệ mẹ mình vẫn đang rất căng thẳng ở đầu dây bên kia. Từ lúc đó, bố anh rồi mọi người trong nhà, rồi họ hàng... gọi Hòa đến cháy máy, anh cũng kệ.
Tuy nhiên, đến chiều 29 Tết, mẹ anh bỗng gọi điện lên. Bà dịu giọng hơn mọi ngày, nói rằng, vợ chồng anh cứ về ăn Tết như bình thường. Chuyện con cái mọi người sẽ không nói nữa. Mẹ chồng cũng sẽ không gay gắt với con dâu. Nghe vậy Hòa đồng ý, nhưng anh giao hẹn với mẹ rằng, chỉ cần mọi người lôi chuyện con cái ra làm khó vợ chồng anh, lập tức anh sẽ đưa vợ đi!
Theo Hướng Dương HT (Nhịp Sống Việt)