Đến lúc này, tôi vẫn chưa tin em ngoại tình, hủy hoại hạnh phúc gia đình bằng cách thức đau đớn như thế. Mười năm sống chung, chúng tôi đã rất hạnh phúc.
Tôi chưa bao giờ chê bai hay làm em thất vọng. Tôi yêu em, thậm chí tự hào có người vợ nổi tiếng ngoan hiền.
Trong gia đình, em hiếu lễ với song thân phụ mẫu, chu toàn công việc nhà, chu đáo với chồng. Bên ngoài, em lịch thiệp trong giao tiếp, hòa đồng, nhân ái với mọi người.
Mấy năm trước, khi làm việc xa nhà, em chủ động nhờ tôi chở đến chỗ làm. Em muốn có cảm giác tự hào trước bạn bè, đồng nghiệp khi có một người chồng hết mực yêu chiều.
Cứ thế, suốt 9 năm, tôi chở em đi làm vào mỗi sáng, đều đặn từ thứ 2 tới thứ 6. Chiều, tôi gác lại mọi lời rủ rê của bạn bè để đi đón vợ.
Hai ngày cuối tuần, tôi và em cũng bên nhau như thời mới yêu. Nếu không đến thăm cha mẹ hai bên, em cũng bày trò nấu nướng, rủ bạn bè, người thân sang nhà ăn uống. Tối đến, nếu không cùng dạo phố, em và tôi cũng đi mua sắm hoặc xem phim ở nhà.
Cuộc sống như thế tôi chẳng còn mong cầu gì hơn. Thậm chí có lúc, tôi nghĩ việc chậm con cũng không còn quan trọng. Sống tự do và không bị ràng buộc bởi con cái như thế hạnh phúc biết bao.
Thế rồi em bất ngờ chuyển nơi làm việc. Đến công ty không lâu, em đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Ai cũng khen em khéo léo, siêng năng, nghiêm túc trong công việc.
Trong giờ làm việc, em hầu như không ra ngoài. Thậm chí giờ nghỉ trưa, em cũng từ chối đi cà phê, tán gẫu với đồng nghiệp. Em dành thời gian ít ỏi này vào việc tập thể dục để giữ dáng.
Ban đầu, em tập thể dục bằng cách lên xuống tòa nhà 5 tầng bằng thang bộ. Sau đó, em đến phòng tập gym gần công ty của mình.
Biết chuyện, tôi lấy làm lạ và có ý khuyên em không cần phải vất vả như thế. Tôi sẵn sàng hỗ trợ việc nhà để em có thời gian tập gym vào buổi tối.
Tuy nhiên, em từ chối. Em thuyết phục tôi bằng cách đưa ra nghiên cứu khoa học cho rằng việc tập gym vào buổi trưa tại công sở sẽ giúp cơ thể thúc đẩy quá trình trao đổi chất, tăng hứng khởi khi làm việc, cải thiện vóc dáng…
Không muốn vợ buồn, tôi không nhắc đến chuyện em bỏ thời gian nghỉ trưa để đến phòng tập gym nữa. Thậm chí tôi cảm thấy hạnh phúc khi vợ biết giữ gìn sức khỏe, nhan sắc cho mình.
Thế nhưng tôi không thể ngờ, đó chỉ là màn kịch tinh vi của em. Màn kịch ấy được em bọc trong lớp vỏ người vợ ngoan hiền, nhân viên văn phòng chuẩn mực.
Mỗi trưa, em không hề đến phòng tập gym mà đi ăn, vụng trộm với một chàng trai trẻ. Thậm chí nhiều hôm, không thể đợi đến trưa, em hẹn hò với nhân tình ngay trong giờ làm việc.
Tôi vô tình phát hiện sự thật đau đớn này trong lần giúp em giặt quần áo. Lần ấy, tôi thấy bộ quần áo tập gym của em vẫn phẳng phiu, thơm nức mùi nước xả được gấp gọn gàng trong túi xách.
Hai hôm sau, tôi bí mật kiểm tra, bộ quần áo vẫn như chưa từng được sử dụng. Khi tôi hỏi, em vẫn cho biết, trưa nào mình cũng tập và cảm thấy tinh thần, cơ thể rất thoải mái.
Câu trả lời của em càng khiến tôi nghi ngờ. Tôi quyết định bí mật theo dõi em và phát hiện chuyện em ngoại tình với trai trẻ.
Giây phút thấy em tình tứ, âu yếm tình trẻ, tôi như người vô hồn. Tôi không nổi giận, đến đánh ghen hay nhục mạ hai người. Tôi chỉ gửi cho em bức ảnh mình vừa chụp rồi lặng lẽ ra về.
Tôi cũng không chờ đợi lời giải thích từ em. Ngay lúc thấy em ngã vào vòng tay người khác, em trong tôi đã chết. Tôi thấy mình không có lỗi gì để đáng bị em phản bội. Thế nên, tôi không muốn nghe những lời giải thích từ em.
Tôi cũng sẽ không níu kéo em. Không phải tôi không còn yêu em hay chúng tôi chưa có con nên không có gì ràng buộc. Chỉ là tôi biết em sẽ không còn dành tình yêu cho tôi trong phần đời còn lại nữa.
Tôi sẽ ly hôn em. Bởi tôi biết em bây giờ chỉ muốn đắm mình trong những cuộc tình lãng mạn, mơ mộng như những bộ phim, câu chuyện ngôn tình. Một người chồng trách nhiệm nhưng có phần khô khan đã và sẽ không còn phù hợp với em.
Theo Hà Nguyễn (VietNamNet)