Nếu cuộc hôn nhân của người khác là hạnh phúc nhất đời thì cuộc hôn nhân của Trang lại giống như tù ngục. Lấy được một người chồng tử tế, nhà chồng yêu chiều thì không sao, đằng này cô lấy phải một ông chồng hèn, mọi ý kiến trong cuộc sống hôn nhân riêng tư cũng do một tay mẹ chồng sắp đặt. Chuyện không vừa ý cô bị đổ hết lên đầu, mẹ chồng độc đoán, gia đình giàu có nhưng cổ hủ khiến cô muốn ly hôn cho xong. Nhưng bố mẹ đẻ khuyên hết nước hết cái, không muốn gia đình mình mất mặt, Trang cam chịu, đành nhắm mắt cho qua.
Cuộc hôn nhân của cô, tính ra được hơn 1 năm ròng, ngay từ ngày đầu đặt chân vào gia đình chồng, Trang đã bị giáo huấn về nề nếp, nguyên tắc. Đêm tân hôn, cô khóc ròng trong nước mắt vì mẹ chồng vào tận phòng hỏi con trai rằng: "Trang nó còn trong trắng hay không?" Nuốt nước mắt trong sự tủi nhục, cô âm thầm chịu đựng dưới sự "điều hành tai quái" từ mẹ chồng.
Hơn một tháng lấy chồng, Trang bị mẹ chồng bắt nghỉ việc để chú tâm chăm sóc gia đình. Sau những tháng ngày phản đối lời nói của mẹ chồng, mâu thuẫn gia đình bị đẩy lên cao khiến cô buộc lòng chấp nhận từ bỏ sự nghiệp. Công việc, ước mơ dang dở khiến cô đau khổ trở về nhà mẹ đẻ mấy ngày, chồng nghe lời mẹ cũng không mở một lời xin lỗi.
Thế rồi cô cũng mang bầu, ngay khi đó đã phải gánh trên vai trọng trách "sinh con để nối dõi tông đường". Quá sợ hãi khi sự kỳ vọng của mẹ chồng và chồng là cô sẽ sinh con trai, Trang mất ăn mất ngủ vì lo lắng. Mọi đồ ăn thức uống khi ốm nghén khiến cô sợ hãi vì lặp đi lặp lại cùng câu nói: "Tốt cho cháu của tôi".
Những lúc cả gia đình chồng đều chỉ quan tâm đến đứa con trong bụng nhưng không cần biết cảm giác của con dâu như thế nào khiến Trang buồn lòng suy nghĩ. Phải chăng lấy chồng về, cô giống như một người giúp việc, đến khi mang bầu lại chỉ được coi là "cỗ máy đẻ cháu đích tôn" cho gia đình chồng.
Thấy vợ bị mẹ chồng khó tính tìm đủ chiêu trò như thế nhưng chồng của Trang vẫn không có chút chính kiến gì. Trong lúc vợ mang bầu còn phải lòng một người con gái khác. Đau đớn cứ thế liên tiếp dội vào người cô. Nhưng mẹ chồng lại bênh con trai nói rằng cô không biết cách giữ chồng nên mọi chuyện mới tới cơ sự ấy. Đối với bà ấy, đàn ông có quyền lăng nhăng bên ngoài, miễn sao không bỏ vợ, bỏ gia đình là được.
Cay đắng chấp nhận cho qua chuyện, thấm thoắt Trang cũng tới ngày sinh. Khi đứa con cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc cô bị bỏ lại bệnh viện một mình mà không nhận được bất kỳ một lời động viên, an ủi nào từ gia đình. Chỉ đơn giản vì cô đã sinh con gái. Bố mẹ đẻ lặn lội từ quê lên thăm con, thấy cảnh con bị đối xử như vậy, trong lòng xót xa muốn đón con về nhà.
Lúc đó Trang cũng muốn lập tức rời khỏi nhà chồng, nhưng nghĩ thế nào, cô vẫn muốn con của mình có bố. Nếu gia đình ly tán, cô sợ con mình sẽ khổ về sau. Không được chào đón trở về căn nhà, chồng cô cũng chỉ hỏi qua loa rồi đi làm, để mặc cô cùng đứa con mới sinh không chút vồ vập quan tâm. Đến mẹ chồng thì bắt đầu nói cạnh khóe rằng: "Có mỗi việc sinh con trai mà cũng không làm được".
Đêm khuya, trẻ sơ sinh lại hay quấy khóc, Trang dỗ mãi đứa con mới chịu ngủ yên. Cô vừa nằm mơ màng ngủ thì mẹ chồng gọi dậy, chưa kịp tỉnh ngủ cô đã bị bà bắt cầm bút ký đơn ly hôn. Bà chỉ nói một câu gọn lỏn:
"Tôi dùng tiền cưới cô về là để sinh con trai, giờ sinh con gái mà còn để nó quấy khóc thì ai mà ngủ được. Tốt nhất là cô ký đơn ly hôn, sáng mai cả hai rời khỏi đây đi. Vừa theo đúng nguyện vọng của cô, vừa để gia đình này tìm được một người con dâu tốt phước hơn".
Lời nói cay nghiệt khiến Trang chết sững người. Cô run run nhìn tờ giấy ly hôn trước mặt, không ngại ngần đặt bút ký, chấm dứt cuộc hôn nhân đầy những điều tồi tệ này.
Theo Linh Lan (Helino)