Em trai tôi vừa học hết cấp 3 thì cưới vợ. Bởi nó và cô bạn gái cùng lớp "ăn cơm trước kẻng". Khi cô bé kia mang thai đến tháng thứ 4 thì 2 đứa dẫn nhau về nhà tôi... ăn vạ.
Mẹ tôi bực lắm. Bởi còn đang tính cho em tôi đi du học thì nó lại vướng vào chuyện này. Hơn nữa, bà cho rằng, nhà cô bé kia không môn đăng hộ đối với gia đình tôi. Với hoàn cảnh và tương lai của thằng em tôi (nếu đi du học về), nó thừa sức kiếm được một cô vợ ngon nghẻ hơn nhiều.
Bực thì bực vậy thôi, em tôi làm con nhà người ta có bầu thì tất nhiên bố mẹ tôi phải có trách nhiệm. Mẹ tôi dù không thích ra mặt nhưng cuối cùng vẫn phải gật đầu cho chúng nó là đám cưới, còn chuyện đăng kí kết hôn sau này đủ tuổi thì tính sau.
Mặc dù con gái đã chửa to, nhưng đằng nhà kia cũng "cành cao cành thấp" lắm! Biết gia đình nhà tôi có điều kiện, bà thông gia thách cưới hẳn 100 triệu đồng. Chưa hết, nhà ấy còn đòi hôm ăn hỏi phải đủ 12 tráp rồng phượng. Hôm 2 gia đình nói chuyện người lớn, mẹ tôi tức quá đứng dậy bỏ về giữa chừng. Bà còn tuyên bố không có đám cưới nào hết. Bởi không chịu được sự tham lam của nhà gái. Song, thằng em tôi lại về khóc lóc, năn nỉ, sống chết đòi lấy cô bé kia thế là mẹ tôi phải gật đầu chấp nhận.
Đám cưới của 2 đứa nhanh chóng diễn ra. Vì ảnh hưởng của dịch bệnh nên nhà tôi cũng không mở to, chỉ làm 70 mâm cỗ mời họ hàng, bạn bè... Hôm rước dâu, mẹ tôi vẫn lên trao cho con dâu 1 cây vàng, gồm 1 chiếc kiềng 5 chỉ, 1 chiếc lắc 3 chỉ và 1 nhẫn vàng 2 chỉ.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến sáng đầu tiên ngay sau ngày làm đám cưới. Hôm đó mẹ tôi dậy sớm là bữa sáng cho cả nhà. Nhưng hơn 9h rồi vẫn không thấy con trai, con dâu xuống ăn, mặc dù bà đã gọi như hò đò...
Tức mình, mẹ tôi lên tận phòng xem 2 đứa làm gì mà gọi mãi không được. Khi vừa mở cửa phòng em trai tôi ra, bà sốc nặng. Em dâu biến mất, chỉ có em tôi đang ngồi 1 mình ở trên giường với vẻ mặt bực dọc khó coi. Đáng chú ý hơn, trên sàn và giường vương vãi đầy tiền mừng và phong bì đang bóc dở.
Nhìn qua là biết 2 đứa nó đã cãi vã trong đêm tân hôn rồi. Dù bực, mẹ tôi vẫn ngồi xuống hỏi con trai xem có chuyện gì đã xảy ra. Thằng em tôi cáu kỉnh nói: "Tại nó, tại nó hết ấy. Hai đứa đang bóc phong bì thì con mới trêu là tiền anh giữ hết nhé. Thế là đùng đùng giận dỗi xong bỏ về mẹ đẻ. Vàng cưới nó đã đòi cầm hết rồi, đây tiền cũng đòi giữ nữa thì con tiêu bằng cái gì? Đã thế trước lúc bỏ đi nó còn đòi chia tay chứ".
Ôi đúng là chết cười với vợ chồng em trai. 2 đứa trẻ con đến thế là cùng. Tôi thì buồn cười nhưng mẹ tôi lại bực tức ra mặt. Bởi bà vốn không có cảm tình với con dâu mà. Mẹ tôi thở mạnh, mặt không nở 1 nụ cười rồi nói: "Cái nhà này không phải cái chợ mà thích đi thì đi, thích ở thì ở. Đòi cưới cho bằng được xong lại đòi chia tay. Chúng tao là trò cười của bọn mày à? Mày nhắn cho con bé ấy, bảo nó có chân tự đi thì tự biết đường về, chứ nhà này không ai xuống đón. Bảo nó bỏ cái tính trẻ con, hơi tý là giận dỗi đi. Giờ lấy chồng rồi cũng sắp làm mẹ rồi. Không làm được thì cứ đẻ con mang về đây tao nuôi còn nó muốn làm gì thì làm. Đây mẹ chồng hầu đến tận miệng mà con dâu lại bỏ đi, thử hỏi xem có ai chấp nhận được không?...".
Mẹ tôi xả 1 tràng rồi đi thẳng xuống dưới nhà. Mặt mẹ rất nghiêm, bà không hề nói đùa. Em trai tôi thì giận dỗi mẹ rồi quay lưng vào tường, nhất định không chịu xuống ăn cơm. Thế đấy, lấy vợ lúc trẻ trâu thì toàn những chuyện "dở khóc dở cười". Không biết thằng em tôi nói gì với vợ mà chiều hôm đó em dâu lại tự mò về. Xong rồi lại cười nghềnh nghệch như không có chuyện gì xảy ra...
Theo Hướng Dương HT (Nhịp Sống Việt)