Mẹ chồng Trâm lấy đồng tiền làm lẽ sống, làm quy chuẩn đánh giá con người. Mỗi lần bà đả động đến tiền mà Trâm không có là mẹ chồng cô mặt cau mày có, luôn miệng rêu rao: "Không xứng lứa vừa tầm. Vào cỡ con tôi đáng nhẽ phải lấy được gia đình danh giá. Đằng này…".
Sau mỗi câu nói của mẹ chồng khi kể với hàng xóm, láng giềng và họ hàng là những lần Trâm cảm thấy uất nghẹn. Thế nhưng nào biết nói với ai, kể với chồng thì anh lại xua tay nói rằng: "Anh rất mệt, em đừng lôi những chuyện cỏn con vào để làm anh đau đầu thêm".
Cứ thế, chuyện gia đình chẳng bao giờ êm thấm. Trâm chỉ ước trở lại những ngày tháng còn độc thân để không phải lo lắng bất cứ chuyện gì. Ngày xưa cô từng yêu một người đàn ông rất tốt, ngặt nỗi nhà anh nghèo nên bố mẹ Trâm không muốn thấy con gái mình khổ.
Đến khi Trâm quen Minh, một người xuất thân từ gia đình giàu có thì bố mẹ lại vun vén vào. Nghĩ nhà mình đã nghèo, có người đàn ông vững chắc về kinh tế là sẽ hạnh phúc. Ai ngờ lấy về rồi mới biết...
Còn nhớ ngay ngày hôn lễ xong xuôi, vừa thay được bộ quần áo ra ngoài thì mẹ chồng đã mắng xa xả nói rằng: "Thay đồ lâu như thế không ra mà dọn dẹp bát đĩa thì đợi ai hầu?".
Bà còn nói oang oang với họ hàng: "Kể mà thằng Minh nó không bị bùa mê thuốc lú thì giờ con dâu tôi cũng là con phó giám đốc chứ không phải dạng này. Nhà quê đòi trèo cao, đấy, các bà thấy cách ăn mặc của nó đấy, có dát vàng vào cũng không giấu được sự quê mùa một cục".
Nghe loáng thoáng được mẹ chồng nói vậy, Trâm vừa rửa bát vừa cảm thấy tủi thân. Cái ngày đến ra mắt cô đã thấy mẹ Minh không ưa gì mình nhưng anh bảo sẽ thuyết phục mẹ và Trâm nghĩ chỉ cần chứng minh cho bà thấy những ưu điểm của cô là được.
Đến đêm tân hôn, sau khi người Trâm mệt rũ vì dọn dẹp nhiều, hai vợ chồng cô đếm tiền mừng và của hồi môn thì mẹ chồng đột ngột xông vào mà không gõ cửa. Sau hành động đó, bà cất tiếng, tỏ ý không hài lòng bảo với Trâm: "Tiền mừng với của hồi môn góp được bao nhiêu thì đưa đây hết cho mẹ vay".
Sau câu nói đó, Trâm chưa kịp phản ứng lại thì mẹ chồng đã lại gần, tự nhiên lấy một sấp tiền cô để sẵn trên bàn. Trâm vừa bàng hoàng vừa cảm thấy khó chịu nhưng không biết phải làm thế nào thì đã thấy bà cứ thế bước ra khỏi phòng ngủ. Thấy vậy cô đành nói với theo: "Số tiền mẹ cầm là 50 triệu chẵn đấy".
Mẹ chồng nghe xong, đáp cụt lủn: "Mẹ biết rồi!". Minh nhìn theo mẹ mình rồi an ủi vợ: "Mẹ giữ cho vợ chồng mình thôi, khi nào mình cần thì mẹ lại đưa cho".
Nghe lời chồng nói, tin tưởng là vậy, thế nhưng mấy tháng sau Trâm lại nghe phong phanh một vài lời đồn rằng mẹ chồng mang tiền đi để chơi lô đề, bài bạc. Tuy không tin lời người ngoài nói nhưng đúng lúc ấy mẹ Trâm ở quê nhập viện, gia đình gom hết tiền cũng không đủ chạy chữa bèn gọi điện cho Trâm. Vợ chồng mới cưới có bao nhiêu thì mẹ chồng nắm giữ cả rồi, Trâm không biết sao đành hỏi mượn lại số tiền chính mình từ tay mẹ chồng.
Nào ngờ vừa đề cập đến vấn đề tiền bạc thì mẹ chồng liền quát thượng quát hạ khiến Trâm không biết làm sao đành ấm ức bắt xe về quê. Sau khi thăm mẹ xong xuôi, nhìn tình trạng bà có vẻ không ổn Trâm về nhà chồng quyết tâm lấy lại bằng được số tiền cho mẹ phẫu thuật. Cực chẳng đã, Trâm đành quỳ gối van xin mẹ chồng trước mặt cả gia đình nhưng bà vẫn kiên quyết nói rằng sẽ đưa tiền sau.
Lúc này cơn giận đùng đùng của Trâm kéo đến. Cô bèn đứng phắt dậy, đanh thép: "Con biết mẹ lấy tiền của chúng con chơi bài bạc thua lỗ nhưng có vay có trả. Mẹ cố mà xoay tiền trả cho con, đấy là tiền mừng và của hồi môn bố mẹ đẻ cho con, nó là quyền sở hữu của con. Giờ mẹ con đang bệnh nặng, nếu mẹ không trả con 50 triệu thì trong nhà này những thứ gì có giá trị con sẽ đem bán hết".
Nói xong Trâm quay sang chồng: "Còn anh, thân làm con mà chỉ biết nghĩ cho nhà mình. Động nói gì thì anh cũng kêu mệt. Mệt thì tôi giải thoát cho anh đấy".
Lời đáp dõng dạc và đanh thép của cô khiến cả nhà chồng khiếp vía không nói được gì. Còn mẹ chồng thì tái mặt vì con dâu nói trúng phóc "tim đen" của mình.
Theo Linh Lan (Helino)