Tôi và Đạt đã yêu nhau gần 3 năm nay. Anh là một người đàn ông ga lăng và rất biết chiều chuộng phụ nữ. Ở bên anh tôi luôn được nâng niu và cưng chiều chẳng khác gì cô công chúa nhỏ. Cũng chính vì điều đó mà đám bạn bè của tôi luôn phải xuýt xoa ghen tị với tôi.
Cách đây 1 tháng, bố mẹ Đạt đã đến gia đình tôi để bàn chuyện cưới hỏi. Đám cưới của chúng tôi sẽ được tổ chức vào 3 tháng nữa, dù ngày cưới chưa được ấn định cụ thể nhưng sẽ là một trong số những ngày đẹp của tháng ấy mà thôi. Khi đó chúng tôi sẽ bàn bạc lại để thống nhất một ngày cụ thể. Tháng đó là tháng sinh nhật tôi, việc Đạt đề nghị tổ chức đám cưới vào thời gian ấy khiến tôi rất vui, điều đó cho thấy anh cực lãng mạn và tâm lý.
Tôi và Đạt hiện tại vẫn đang ở 2 căn hộ thuê khác nhau. Cách đây 2 tuần tôi phải lên đường đi công tác theo lệnh của sếp. Dự định là khi nào tôi về thì hai đứa sẽ đi tìm thuê một căn hộ mới để làm tổ ấm sau đám cưới. Nhưng có một chuyện xảy ra đã khiến cho dự định ấy tan thành mây khói.
Ngày tôi đi công tác trở về, vì hôm trước Đạt than bị cảm lạnh nên tôi không nhờ anh ra đón mình. Tôi tự bắt taxi về và qua thẳng nhà Đạt để thăm anh trước. Đạt mở cửa cho tôi trong tình trạng mệt mỏi bơ phờ vì cơn cảm lạnh. Anh còn ho húng hắng và sụt sịt mũi trông đến là tôi. Nhưng cơn cảm lạnh ấy cũng không ngăn được chúng tôi dành cho nhau một cái ôm thắm thiết, thậm chí là một nụ hôn nồng nàn.
Kết thúc nụ hôn dài, Đạt liền kéo vào phòng ngủ. Tôi cười trêu anh: “Anh không mệt à?” nhưng Đạt cười mờ ám: “Nhìn thấy em là hết mệt”. Để chứng minh mình không mệt, anh còn bế thốc tôi lên, đi về phía phòng ngủ. Tôi ôm chặt cổ anh cười khanh khách.
Nhưng khi anh đi qua vị trí đặt thùng rác, ánh mắt tôi chợt nhìn thấy mấy thứ bên trong thùng rác ấy thì lập tức đứng hình. Tôi bắt Đạt thả tôi xuống, sau đó tôi đến sát thùng rác nhìn cho thật kỹ. Đúng là tôi không hề nhìn nhầm, trong thùng rác nhà Đạt có 3 chiếc bao cao su đã dùng rồi!
Lúc ấy trong lòng tôi sục sôi lửa giận nhưng vẫn cố kìm nén. Tôi chỉ vào tang chứng vật chứng rành rành trong thùng rác và yêu cầu Đạt phải đưa ra một lời giải thích. Tôi bảo Đạt rằng đừng viện một cái cớ qua loa để qua mặt tôi. Nếu thành khẩn thì tôi còn suy nghĩ đến chuyện tha thứ cho anh.
Im lặng một lúc, cuối cùng Đạt đã chọn cách thành thật với tôi. Anh bảo trong thời gian tôi đi công tác thì anh có đến quán bar uống rượu với vài người bạn. Do có men rượu trong người nên anh đã không làm chủ được bản thân mà quen một cô nàng chịu chơi. Đêm ấy họ đã qua đêm cùng nhau nhưng sáng ra thì lập tức đường ai nấy bước. Đạt thề thốt với tôi rằng thậm chí bây giờ anh còn không nhớ mặt mũi cô ta trông thế nào, hành động của anh hoàn toàn do men rượu điều khiển.
Có lẽ sau cái đêm ấy thì Đạt bị cảm lạnh. Nên anh ta cũng không còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện đổ rác và quên bẵng cả việc vật chứng phạm tội của mình đang nằm chình ình trong đó. Nhờ thế mà tôi mới phát hiện ra chồng sắp cưới của mình đã lừa dối sau lưng.
Sau khi nghe Đạt nói rõ sự thật, tôi không nghĩ ngợi gì mà kiên quyết hủy hôn. Chưa kết hôn đã phản bội tôi, trở thành vợ chồng thì có lẽ tôi sẽ phải sống trong cảnh suốt ngày đau khổ vì chồng ngoại tình mất. Cho dù Đạt thề thốt rằng đó chỉ là tình một đêm nhưng đối với tôi thì tình một em cũng là phản bội. Nếu đã trở thành vợ chồng với nhiều ràng buộc thì tôi còn phải đắn đo, cân nhắc nhiều. Chứ như hiện tại tôi với Đạt chỉ một câu chia tay là có thể chấm dứt tất cả. Tội gì tôi phải tiếp tục tổ chức đám cưới với một người đàn ông phản bội mình?
Khi tôi kiên quyết đòi hủy hôn, Đạt lập tức gọi về cho gia đình hai bên nhờ các cụ khuyên bảo tôi. Bố mẹ Đạt không dám nói gì vì lỗi thuộc về con trai họ. Nhưng bố mẹ tôi cứ bảo tôi hãy tha thứ cho Đạt một lần, chung quy đàn ông ai chẳng thế. Tôi biết làm thế nào bây giờ?
Theo Quỳnh Chi (Thoidaiplus.giadinh.net.vn)