Cuộc sống vốn êm đềm của anh bỗng chốc nhuốm màu bi kịch khi mẹ anh ở quê lâm bệnh nặng. Giữa tình mẫu tử thiêng liêng và trách nhiệm với người vợ đang mang thai tháng thứ tư, anh đã chọn về quê chăm sóc mẹ, tin rằng vợ mình có thể tự lo liệu.
Nhưng chỉ 3 ngày sau, hung tin ập đến: vợ anh gặp tai nạn trên đường đi làm. Vội vã trở về thành phố, anh đau đớn chứng kiến vợ nằm bất động trên giường bệnh, đứa con bé bỏng cũng không còn.
Nỗi đau mất con khiến người vợ suy sụp, im lặng tuyệt vọng. Anh cảm nhận rõ sự oán trách trong ánh mắt vô hồn ấy. Một khoảng trống vô hình ngày càng lớn dần giữa hai người, dù vẫn chung sống dưới một mái nhà.
Dù anh đã cố gắng hàn gắn, vết thương lòng của vợ dường như quá sâu sắc. Anh dần mất kiên nhẫn, chìm vào những đêm say để trốn tránh thực tại.
Rồi anh nhận ra sự thay đổi ở vợ. Những tin nhắn, cuộc gọi bí mật, những buổi về khuya, những chuyến đi xa cùng bạn bè... Anh âm thầm theo dõi, không phải vì ghen tuông, mà chỉ muốn biết liệu anh còn ý nghĩa trong cuộc sống của cô ấy.
Sự thật phũ phàng cuối cùng cũng lộ diện: vợ anh đã có người khác. Ngoại tình khi chưa ly hôn, vẫn sống chung nhà với anh. Khoảnh khắc nhìn thấy vợ tựa đầu vào vai người đàn ông lạ, trái tim anh như vỡ vụn.
Anh chua xót nhận ra mình đã thất bại trong việc chữa lành trái tim tổn thương của vợ. Anh không oán trách, bởi anh hiểu, người phụ nữ ấy đã mất đi đứa con, mất đi cảm giác an toàn, cần một bờ vai để nương tựa. Và anh, tiếc thay, không còn là chỗ dựa ấy nữa.
Dù sự thật quá đỗi đau lòng, anh vẫn chấp nhận. Yêu không phải là chiếm giữ, mà là mong người mình yêu được hạnh phúc. Giờ đây, anh đứng giữa ngã ba đường, tự hỏi liệu sự ra đi lặng lẽ của mình có phải là cách tốt nhất để bù đắp cho những tổn thương mà vợ anh đã phải gánh chịu, để cô ấy có thể tìm thấy hạnh phúc mới? Một bi kịch khó cứu vãn, một quyết định nặng trĩu đang chờ đợi người đàn ông đáng thương này.
PN (SHTT)