Nhấp ngụm café đắng ngắt, Nhung nhìn ra xa xăm, nơi góc phố không còn những ồn ào tấp nập. Giờ Nhung mới hiểu ra rằng, chỉ cần giữ lòng luôn an yên thì chuyện gì rồi cũng sẽ ổn.
Nhung đem lòng yêu hắn từ khi cô mới bước vào cổng trường đại học. Cô đã dùng cả thanh xuân với bao khờ dại để vun đắp một tình yêu ảo mộng. Hắn đẹp trai, hắn có tài lại có duyên ăn nói. Biết bao cô gái vây quanh mà người hắn chọn lại là Nhung. Vì thế nên cô hãnh diện lắm, nhưng càng lún sâu vào tình yêu với hắn thì Nhung lại chỉ nhận chua chát, đắng cay.
Thời gian đầu hắn cũng yêu chiều Nhung lắm nhưng từ khi về sống chung hắn bắt đầu lộ dần bản chất. Hắn cờ bại, rượu chè, gái gú. Đã bao lần Nhung muốn dứt ra xong lại mềm lòng vì những lời xin lỗi, hứa hẹn. Vì tình yêu, vì đã trót trao đi bao điều quý gía nên Nhung lại cố gắng thay đổi con người hắn. Nhưng rồi, mọi thứ đã không hề dễ dàng…
Ngày hôm ấy, một ngày mưa tầm tã, hắn trở về lúc nửa đêm trong bộ dạng say khướt. Hắn đã lấy đi toàn bộ số lương ít ỏi tháng này của Nhung dù nó chẳng thấm gì so với số nợ của hắn. Mặc Nhung van xin, khuyên nhủ hắn vẫn không để cho cô một đồng. Hắn vùng vằng đạp đẩy người con gái yếu ớt mà hắn đã từng nâng niu. Trong mắt hắn giờ chỉ có tiền mà thôi.
Nhung đã có thai hai tháng. Ngày cô biết tin ấy cũng là ngày hắn đi khỏi cuộc đời cô. Nhung tìm mọi cách mà không thể liên lạc được với hắn. Người thì bảo hắn trốn nợ, người thì kêu hắn bỏ xứ đi làm ăn xa. Và thế là cô bỏ cuộc trong tuyệt vọng.
Nhung nhớ những ngày ấy, bụng mang dạ chửa giữa đất khách quê người bươn trải đủ việc để kiếm tiền sinh nở. Bào thai cô mang lớn lên từng ngày bằng nước mắt và sự hận thù của người mẹ. Nhưng rồi trời cũng thương cho Nhung gặp được người tốt.
Bà Đào là chủ nơi Nhung làm việc. Bà trạc tuổi mẹ cô, biết hoàn cảnh nên bà hay giúp đỡ Nhung cả về vật chất lẫn tinh thần, cô cũng coi bà chẳng khác nào mẹ đẻ. May nhờ có bà Đào mà bố mẹ Nhung ở quê không nghi ngờ việc cô không về nhà trong suốt thời gian dài.
Ngày tháng lặng lẽ trôi đi. Nhung sinh được một bé trai kháu khỉnh. Bà Đào, ân nhân của cô đã nhận con trai Nhung là cháu ngoại. Cô cảm thấy mình vẫn còn may mắn hơn bao cô gái đã từng lầm lỡ khác. Trong khi việc sinh nở của Nhung thuận lợi thì qua một người quen cũ cô biết tin hắn gặp chuyện không hay. Vì chạy nợ nên hắn bị bọn giang hồ đánh đến tổn thương một bên chân, nghe nói cũng không còn khả năng có con được nữa. Nhung thấy hả hê lắm, không ngờ quả báo lại đến nhanh như vậy. Nhưng điều bất ngờ hơn lại đang sắp xảy ra với chính bản thân Nhung mà cô không hề nghĩ tới.
Hôm ấy, Nhung tình cờ nghe được bà Đào nựng con trai cô: “Con yêu à, sau này dù thế nào con cũng đừng ghét bố con nhé”. Sự khó hiểu trong câu nói ấy cứ xoáy sâu vào tâm trí Nhung. Nó thôi thúc cô phải đi tìm ra sự thật về người đàn bà đã xuất hiện trong cuộc đời cô như một bà tiên.
Và sự thật đúng là không thể ngờ được, bà Đào chính là mẹ đẻ của hắn. Vậy phải chăng suốt thời gian qua bà đối tốt với Nhung để bù đắp lỗi lầm của con trai? Tại sao bà phải giấu thân phận mình? Nhung quyết định sẽ làm rõ ràng mọi chuyện.
“Mẹ xin lỗi, xin con hãy cho con trai mẹ một cơ hội để gia đình chúng ta được đoàn tụ”. Những lời khẩn cầu cùng ánh mắt van lơi của người đàn bà đầu đã ngả bạc khiến Nhung không cầm được nước mắt. Bà Đào thiện tâm nhưng lại không dạy bảo được con trai ngỗ ngược, một phần cũng vì sợ Nhung từ chối do oán giận nên bà đành âm thầm giúp đỡ cô con dâu.
Giờ đây trong Nhung bao ngổn ngang suy nghĩ. Lấy hắn nghĩa là con Nhung sẽ đường hoàng có bố, bản thân cô lại có một bà mẹ chồng quá tốt. Chẳng phải đây là cái kết quá viên mãn sao nhưng liệu con người hắn có thể thay đổi? Cái mê muội dại khờ tuổi đôi mươi của cô đã tắt lịm rồi, tình yêu dành cho hắn cũng bị hắn chôn vùi trong cái đêm mưa gió ấy rồi nhưng còn bà Đào, mối ân tình này Nhung biết trả thế nào đây? Cuộc đời đôi khi còn lắt léo hơn cả trong phim, mà cứ cố để kết thúc được có hậu thì bản thân lại càng mệt mỏi, đâu phải ai cũng đủ can đảm một lần sống riêng cho mình.
Một chiều thu dịu mát, giữa phố xá huyên náo Nhung thấy lòng mình thanh thản đến lạ. Có lẽ bởi cô đã tìm ra sự lựa chọn đúng đắn nhất, con cô sẽ có ông bà nội mà không cần có bố. Với Nhung thà làm mẹ đơn thân, thà để thằng bé không có bố còn hơn nhân cách nó sẽ bị ảnh hưởng bởi một người đàn ông không ra gì. Còn Nhung, cô thật hạnh phúc vì đã có thêm một người mẹ kính yêu. Cuộc đời vẫn còn dài lắm nhưng chắc chắn giông bão đã qua rồi.
Theo Min (Helino)