Ngày cưới của tôi, hàng xóm đều trầm trồ khen ngợi. Bởi tôi chỉ là một nhân viên thu ngân siêu thị lại có thể lấy được chồng giàu có, điển trai. Nhiều người còn nửa đùa nửa thật rằng bố mẹ tôi sắp phát tài nhờ con gái. Lúc đó, tôi còn cho rằng mình thật may mắn và hạnh phúc khi được làm vợ anh.
Chồng tôi làm kinh doanh khách sạn, gia đình giàu có, bề thế. Ngay ngày tôi nhận lời cầu hôn, anh đã đem 500 triệu lên cho bố mẹ tôi xây nhà mới để chuẩn bị đám cưới. Rồi em tôi đậu đại học, anh mua hẳn một căn nhà ở thành phố, dù đứng tên vợ chồng tôi nhưng em tôi được ở thoải mái như nhà mình. Nói chung, cách anh cư xử với tôi và gia đình rất tuyệt vời, chẳng có điểm nào để chê bai cả.
Thế mà ngay đêm tân hôn tôi đã phải khóc cạn nước mắt. Chồng tôi là một kẻ ghen tuông vô lý. Chỉ vì tôi uống một ly rượu với một anh đồng nghiệp nam mà anh nổi cơn ghen, mắng nhiếc rồi xé rách cả váy cưới của tôi. Tôi nhục nhã, thanh minh, khóc suốt đêm. Còn chồng vẫn cay cú, không động vào vợ, lại bắt tôi phải xuống nền nhà ngủ vì "bẩn"? Tôi chua xót, chẳng biết tương lai rồi sẽ đi đâu về đâu?
Sáng hôm sau, anh lại năn nỉ, ngọt nhạt xin lỗi tôi rồi lấy lý do vì quá yêu tôi nên ghen tuông mù quáng. Mới cưới, lại thấy chồng xin lỗi thật tâm nên tôi đã bỏ qua cho anh. Nào ngờ sau đó vài tuần, anh lại bắt tôi nghỉ việc ở nhà. Tôi không đồng ý thì anh bắt đầu hành hạ tôi bằng những cái cấu véo khắp người.
Ở nhà rồi, tôi vẫn không có được tự do. Điện thoại tôi dùng có kết nối với laptop của chồng nên tôi xem gì, đi đâu anh đều biết. Nhà có người giúp việc nên tôi không phải làm gì, ngoại trừ việc đi dạo tới lui với bốn bức tường. Buồn quá, tôi về nhà chơi thì anh cho tài xế riêng đưa đi. Người tài xế này có nhiệm vụ quản lí tôi, xem tôi có nói chuyện với bất cứ người đàn ông nào ngoại trừ bố và em trai không? Nếu có, tôi xác định sẽ bị chồng mắng nhiếc và véo vào người.
Đêm qua, anh lại hành hạ tôi chỉ vì tôi nhận điện thoại từ một người bạn cấp 3, là nam giới. Đến sáng, anh lại van xin tôi tha thứ. Anh đi làm rồi, tôi lấy cái váy mới mua mặc vào, tự nhìn mình trong gương mà nước mắt rơi. Những vết bầm tím khắp người nổi bần bật trên làn da trắng nõn của tôi. Lâu rồi tôi chẳng còn dám mặc váy nữa, chỉ toàn mặc những bộ quần áo dài, kín đáo để che đi những vết bầm này. Tôi còn phải chịu đựng cảnh sống này tới bao lâu nữa đây? Tôi đau khổ, ức chế, tủi nhục quá.
Theo My Hanh (Trí Thức Trẻ)