Thảo và Nam kết hôn cũng được 4 năm nay rồi. Nhà Thảo thì ở quê, bố mẹ làm công chức về hưu cũng chẳng giàu có gì, chỉ đủ ăn đủ tiêu và có dư giả đôi chút. Còn nhà Nam thì đang sống trong một căn hộ chung cư nhỏ, chỉ có 2 phòng ngủ. Nhà còn một cậu em chồng năm nay đã 26 tuổi rồi nên sau khi kết hôn, Thảo cũng không thể dọn đến ở được vì bất tiện nên hai vợ chồng cô đi thuê nhà ở riêng.
Vợ chồng Thảo và Nam làm nghề buôn bán, cả hai chăm chỉ, cần cù lắm. Kết hôn được 4 năm nhưng mất hơn 3 năm trời Thảo phải "kế hoạch", không dám có con. Cả hai cố gắng làm sao mua được căn nhà, dù to dù nhỏ cũng phải có nhà rồi mới có con chứ không thì khổ lắm.
Thế rồi sau bằng ấy năm làm lụng vất vả, vợ chồng Thảo cũng tiết kiệm được một khoản tiền. Bố mẹ Thảo ở quê cũng thế chấp nhà để vay giúp con gái chút ít. Thảo và Nam quyết định mua nhà, dù hàng tháng phải gửi trả cả gốc lẫn lãi một số tiền không nhỏ. Tuy vậy, cả hai cũng động viên nhau, cứ mua đi rồi cố làm trả nợ chứ không thì không biết bao giờ mới có nhà. Vừa hay sau khi Thảo và Nam mua nhà xong thì vợ chồng cô cũng có tin vui.
Căn nhà của Thảo rộng 30m2, có 3 tầng rưỡi. Tầng 1 là phòng khách và bếp, tầng 2 và tầng 3 mỗi tầng có 1 phòng ngủ còn trên nữa là sân phơi .
Vợ chồng Thảo vui lắm, mua được căn nhà của riêng mình thì còn gì hạnh phúc bằng. Mai mốt Thảo sinh con, mẹ cô lên trông con giúp thì cũng có chỗ ở đàng hoàng.
Thế nhưng, có những chuyện mà Thảo không lường trước được. Đó là sau khi cô mua nhà thì cậu em chồng quý hóa tên Sơn đòi sang ở cùng với lý do là ở với anh chị thoải mái hơn ở với bố mẹ già khó tính!
Khi Sơn sang ở, cậu ta đòi chiếm luôn phòng trên tầng 3. Sơn đã đi làm rồi nhưng ở với anh chị cũng không đóng góp một đồng nào. Đã thế lại còn hay đòi hỏi trong chuyện ăn uống, bữa cơm nào không có món Sơn thích, cậu ta liền bảo: "Cơm nay đạm bạc thế chị nhỉ?".
Trời nóng bức, vợ chồng Thảo cũng khá tiết kiệm nhưng Sơn cứ đi thì thôi chứ về nhà là bật điều hòa. Lắm hôm còn vừa bật vừa mở cửa sổ cho thoáng hoặc buổi tối, đêm, cậu ta còn bật điều hòa thật nhỏ rồi lại đắp chăn.
Sơn thích chơi điện tử nên lúc nào cũng có hai cái màn hình to tướng hoạt động. Chưa kể laptop, điện thoại, loa… Hình như không phải trả tiền điện nên Sơn không biết xót chăng?
Đã thế, Sơn còn ăn ở rất bẩn và bừa bãi, bày hết các phòng rồi bày cả ra nhà vệ sinh. Thảo bầu bí mệt mỏi nhưng lắm khi vì không chịu nổi mùi bốc ra nên lại đành phải dọn.
Lại còn cả chuyện, Sơn còn tự tiện lấy xe xịn của chồng Thảo đi cho oách, để chiếc xe cà tàng của mình ở nhà làm lắm hôm Nam đang đi giao hàng thì hỏng xe, lại phải lóc cóc dắt đi sửa, lỡ hết việc.
Hôm vừa rồi mẹ chồng Thảo sang chơi. Bà chẳng hỏi han con dâu bầu bí được câu nào mà còn nhắc Thảo: "Cho thằng Sơn ở đây cùng chứ nó không chịu về nhà. Nhớ lo cho em ăn uống đầy đủ chứ mẹ thấy nó gầy đi".
Không dám cãi gì nhưng Thảo nói ý với mẹ rằng: "Chú Sơn ở đây thì không biết mấy nữa con sinh, mẹ con lên chăm cháu thì ở đâu được?".
Mẹ chồng Thảo thản nhiên đáp: "Xem dưới phòng khách có kê được cái phản hay cái ghế gấp cho bà nằm dưới ấy".
Nghe đến đây thì Thảo thực sự không thể chịu đựng được. Bà nội đã không chăm cháu, phải nhờ đến bà ngoại thế mà mẹ chồng cô còn nói câu ráo hoảnh như vậy. Thảo nghĩ bụng, mình nhẫn nhịn nhưng họ không biết điều thì cũng không cần phải ý tứ gì nữa.
Sau khi xin ý kiến Nam, Thảo quyết định nói chuyện với em chồng: "Hiện tại anh chị còn nợ nhiều tiền, hàng tháng vẫn phải trả lãi ngân hàng, chị lại sắp sinh không làm việc được nên anh chị quyết định cho thuê căn phòng này cho đỡ khó khăn. Người ngoài thuê thì chị lấy 3 triệu nhưng nếu chú ở đây thì chị lấy 2 triệu thôi. Ngoài ra từ tháng sau chị cũng không nấu cơm được nữa vì bụng to, mệt mỏi rồi nên em chủ động trong việc ăn uống, giặt giũ".
Sơn thái độ ra mặt khi nghe từng lời Thảo nói. Cậu ta lập tức gọi điện mách mẹ nhưng Thảo đâu có ngại chuyện đó.
Còn Sơn, đương nhiên là chẳng chịu mất 2 triệu/tháng để trả tiền thuê nhà vì ăn ở miễn phí quen rồi. Thế là Sơn hậm hực dọn đồ về nhà bố mẹ, cuộc sống của Thảo trở về những chuỗi ngày bình yên.
Theo Lee NF (Helino)