Mẹ chồng tôi là một người hiền lành, tốt bụng. Bà góa chồng từ sớm, một mình vò võ nuôi Bảo khôn lớn trưởng thành. Dù một mẹ một con nhưng không vì thế mà mẹ chồng tôi bao bọc, giữ con quá đà. Ngược lại, bà rất tâm lý và thương tôi. Bà vẫn hay bảo: "Dại gì mà đi gây sự với con dâu, mai này già thì nương nhờ vào ai? Rồi mình làm thế còn là hại con mình, nó bạc đầu suy nghĩ mất thôi!"
Cũng chính vì cách mẹ chồng quan tâm mà tôi hạ quyết định lấy Hưng ngay khi vừa ra trường, dù bản thân vẫn còn rất ham chơi.
Về chung một nhà, tôi sống chung với mẹ chồng. Tuy nhiên, hai mẹ con cũng không có nhiều vấn đề. Hễ tôi làm sai điều gì, bà nhắc nhở rất nhẹ nhàng. Cũng có khi tôi thấy buồn bực vì bị cấm đoán, cảm thấy bà quá kỹ tính nhưng mẹ chồng cũng nhận ra rồi lại động viên.
Đặc biệt, tôi thích nhất là sự tâm lý của mẹ chồng, bà luôn tạo cho chúng tôi không gian riêng tư. Tuần nào bà cũng giục Bảo đưa tôi ra ngoài ăn để hâm nóng tình cảm. Rồi buổi tối, khi hai vợ chồng đã về phòng riêng bà rất ít gọi cửa hoặc kêu chúng tôi ra ngoài... Bà luôn nửa đùa nửa thật nói rằng mong mau mau có cháu bế.
Thế mà điều ước của mẹ chồng mãi chẳng thành hiện thực. 1 năm 7 tháng kể từ ngày đám cưới, tôi và Bảo vẫn sinh hoạt vợ chồng bình thường nhưng tuyệt nhiên chẳng có dấu hiệu gì sẽ bầu bí. Tôi buồn và lo ghê gớm, những lúc đó may có Bảo ở bên động viên. Mẹ chồng cũng không trách cứ tôi, chưa bao giờ bà buông lời cay nghiệt, nhưng nghe tiếng thở dài của bà, tôi hiểu bà thất vọng tới nhường nào.
Tôi đi khám, bác sĩ nói vẫn bình thường. Tôi ngỏ ý muốn Bảo đi khám, nhưng anh không chịu đi. Tôi hoang mang, liệu có khi nào tại chồng? Nhưng tôi cũng không dám nói ra sợ anh lại tự ái...
Cho tới một buổi tối nọ, mẹ chồng bỗng gõ cửa, gọi hai đứa ra nói chuyện. Tôi rất hoang mang, nhưng Bảo thì không. Dường như anh đã biết trước chuyện này...
Rồi mẹ chồng ầng ậng nước mắt, cầm tay tôi và nói:
- Ly ơi, mẹ thương con như con đẻ. Nhưng mẹ lại càng thương thằng Bảo hơn. Mẹ xin lỗi. Con hãy hiểu cho mẹ, mẹ cần có cháu để bế, nhà này cần có con trai để nối dõi. Mẹ chỉ có mình nó, mẹ không muốn đâu nhưng không làm khác được...
Rồi bà đưa ra tờ đơn ly hôn, bên dưới Bảo đã ký. Tôi hốt hoảng vô cùng. Hóa ra, hai người họ ngoài mặt nói thương tôi, nhưng sau lưng lại âm thầm tìm cách loại tôi ra khỏi ngôi nhà này. Họ đổ mọi trách nhiệm lên đầu tôi, dù trước đó nào cũng ngọt ngào động viên cứ từ từ.
Tôi không chịu, cũng khóc lóc rồi bù lu bù loa lên từ chối. Nhưng mẹ chồng còn quỳ xuống chân tôi xin tôi hãy ký vào. Bà nói:
- Thằng Bảo đi khám rồi, nó hoàn toàn bình thường. Con cũng bình thường cớ sao lại không có? Còn giờ mà mẹ cho nó ra ngoài sinh con, mẹ sợ con sẽ buồn. Như thế, cũng thiệt thòi cho con lắm. Nhà mình lại không giàu để có thể thụ tinh nhân tạo này kia, chưa kể rất có khả năng phải làm nhiều lần mới thành nữa! Mẹ làm điều này cũng vì con, vì thằng Bảo, tốt cho cả 2 đứa thôi!
Cuộc nói chuyện hôm ấy kết thúc trong nước mắt. Tôi không ký, Bảo lặng thinh, chỉ có mẹ chồng cầu xin, ép buộc tôi làm. Nhưng những ngày sau, thái độ của Bảo rất lạnh lùng. Tôi hỏi anh có muốn điều đó (ly hôn) không, anh chỉ đáp nhẹ:
- Anh đã ký rồi đó. Anh xin lỗi, nhưng anh cũng không làm khác được!
Nghe được điều đó từ chồng, tôi đau đớn lắm. Nhưng tôi hiểu, đã tới lúc mình cần rời đi rồi.
Sau ly hôn, chỉ vài tháng sau Bảo cưới vợ mới. Cô ta hơi xấu nhưng giàu có. Đã thế, cưới về cái lại bầu ngay khiến tôi càng sợ hãi, như vậy chẳng lẽ lý do là từ phía tôi?
Bảo thi thoảng vẫn nhắn tin nói nhớ tôi, nhưng anh là con một nên việc không làm khác được. Dần dần, tôi cũng bớt hận họ hơn.
Bẵng đi đã 2 năm, tôi cũng đã quen người mới. Hạnh phúc làm sao tôi lại còn có bầu. Hôm ấy, tôi đi khám ở phòng khám tư, vô tình thấy mẹ chồng ở quầy thuốc. Bà đang nói chuyện với người bán thuốc rất rôm rả. Nhưng tôi nghe rõ như in, không thể nhầm được:
- Con dâu bà ngừng thuốc tránh thai cái là đẻ sòn sòn ngay 2 đứa nhỉ!
Mẹ chồng tôi cười lớn, bảo:
- Do thuốc của bà nhạy đó.
- Ha ha, cũng ngót 2 năm rồi ấy nhỉ. 2 năm trước thì cứ bán thuốc tránh thai cho bà đều đều. 2 năm sau thì toàn thuốc bổ, vitamin thế này...
Tôi nghe tới đây là đủ hiểu. Người uống thuốc tránh thai 2 năm trước chính là tôi chứ đâu phải nàng dâu bây giờ. Tôi lao ra gặp bà, hỏi thẳng mặt. Lúc này mẹ chồng mới bối rối. Sau một hồi chối quanh, bà lại khóc, lại là xin lỗi tôi. Lý do bà đưa ra lại là vì tốt cho tôi và cho Bảo.
Mẹ chồng cũ lý giải khi đó có con gái của đối tác của Bảo tấn công ác liệt, nhà cô ta lại giàu. Còn tôi, sau khi về làm dâu bà mới thấy tôi đã làm ra ít tiền lại còn tiêu hoang. Nhưng vì muốn giữ hòa khí nên bà không nói gì. Cuối cùng, bà đành cho tôi uống thuốc tránh thai để có gì dễ bề ly hôn và rước cô gái giàu có kia về.
Tôi giận lắm mọi người ạ, nhưng lại càng hận người chồng nhu nhược, vì tiền mà đã lừa dối vợ. Tôi dù cũng đã tìm được hạnh phúc mới, nhưng biết sự thật này chỉ muốn trả thù. Những gì tôi phải trải qua trong 2 năm qua thật sự rất khó khăn!
Theo M52 (Nhịp Sống Việt)