Mẹ chồng tôi không xấu tính. Song bà cũng như nhiều bà mẹ khác, đó là yêu chiều con trai quá đà. Việc to việc nhỏ gì trong gia đình cũng chỉ nghĩ là việc của con dâu. Còn con trai mà phải phơi quần áo, rửa bát cái thôi là tru tréo lên thương xót.
Trong mắt mẹ chồng tôi, Hưng là số 1. Nào thì đẹp trai, thông minh, kiếm tiền giỏi, có hiếu, sống biết điều... Và tôi thì là đứa may mắn vớ được người chồng hoàn hảo như thế.
Hiểu tính cách của mẹ chồng nên tôi hầu như chẳng để bụng. Những điều bà nói mỗi lúc gặp gỡ tôi đều nghe tai nọ ra tai kia. Tuy nhiên, không ít lần bà cũng quá đáng quá khiến tôi rất bực mình. Đặc biệt, bà còn đi rêu rao những điều không đúng về con dâu khiến tôi trong mắt họ hàng, làng xóm quê chồng trở thành đứa vừa lười, vừa kém cỏi. Có người phũ còn bảo tôi đúng là "mèo mù vớ cá rán"!? Mà sự thật thì phải ngược lại mới đúng!
Hưng là con trai út, trên còn có 1 anh và 1 chị đều đã lập gia đình. Họ tuy chẳng giàu có gì lắm, song may mắn là đều ở gần bố mẹ chồng. Do đó, chúng tôi khá nhẹ gánh. Hầu như chỉ cần gửi tiền sinh hoạt cho bố mẹ chồng ở quê mỗi tháng là được, chứ chuyện ông bà ăn uống, ốm đau thế nào cũng có 2 anh chị của Hưng lo.
Hiện vợ chồng tôi đã mua được căn chung cư ngoài Hà Nội. Còn nợ 1 khoản nhưng toàn là bạn bè, họ hàng nên không quá áp lực. Hơn nữa, mức lương của chúng tôi đều cao nên hết nợ cũng chỉ là chuyện của tương lai gần.
Tuy nhiên, có được tổ ấm này phải nhờ bố mẹ tôi rất nhiều. Ông bà cho tới hơn 50% giá trị căn hộ. Chưa hết, bố còn đứng lên vay họ hàng gần 300 triệu cho con gái để trả tiền nhà. Gia đình Hưng hầu như chẳng góp công sức gì vào căn chung cư này, ngoài mấy món quà giá trị nho nhỏ nhân dịp tân gia.
Ấy thế mà mẹ chồng tôi đi khoe khắp nơi rằng con trai tài giỏi, vừa cưới vợ lập tức mua nhà! Rồi thì lương Hưng cao, còn tôi chẳng làm được tích sự gì. Công việc hành chính lương thấp, làm cho đỡ chán chứ toàn chồng bao nuôi!
Đợt trước Tết về quê tôi được mấy cô hàng xóm nói tới tai mới ngỡ ngàng. Rõ ràng tôi là trụ cột chính của gia đình, thế mà trong mắt mẹ chồng lại trở thành đứa con gái vô tích sự, dựa dẫm vào chồng? Bản thân tôi chưa tính toán chuyện ai hơn ai kém thì thôi, thế mà bà còn đặt điều hạ bệ con dâu đúng là bực mình.
Những điều này tôi có chia sẻ với Hưng. Anh xin lỗi, rồi hứa sẽ nói chuyện nghiêm túc với mẹ để bớt đi kể lể chuyện gia đình ra bên ngoài. Thế nhưng, chẳng hiểu anh nói thế nào, hoặc mẹ chồng tôi không muốn nghe. Thành ra, bà vẫn tiếp tục tâng bốc con trai lên tận mây xanh, còn con dâu là thứ vô tích sự.
Hôm gần đây nhất, chúng tôi gọi điện về đúng lúc mẹ chồng vừa đóng tiền điện nước xong. Bà khoe 5 triệu Hưng cho tiêu cả tháng vẫn dư. Tôi cũng cười, rồi hùa vào khen bố mẹ ở quê chi tiêu hết ít.
Nào ngờ, mẹ chồng bất ngờ quay sang mỉa mai, trách móc con dâu. Bà bảo tôi tiêu hoang phí, không biết cách vun vén cho gia đình. Mẹ chồng không rõ có bức xúc gì chúng tôi không mà nói không ngừng nghỉ, trách móc tôi một tràng dài:
- Các anh các chị giờ lắm tiền rồi, tiêu có cần phải nghĩ đâu. Đặc biệt không phải tiền do mình làm do lại càng tiêu như phá. Có biết xót chồng đi làm kiếm từng đồng bạc đâu?
Mẹ nói để mà thay đổi, không phải mẹ ghét bỏ gì đâu. Nhưng con cần phải xem lại đi, ai đời mua 1 bộ mỹ phẩm mấy triệu bạc. Rồi mùa hè về tới nhà là mở điều hòa. Toàn tắm khuya rồi mở nóng lạnh...
Suốt 5 phút mẹ chồng ngồi sa sả mắng, tôi vẫn im re. Còn Hưng ngồi bên thi thoảng đưa mắt nhìn tôi nơm nớp lo sợ. Anh ngắt lời mẹ mấy lần mà bà vẫn gạt đi, mắng tiếp. Nhưng tôi cũng đợi bà nói xong, mới nhẹ nhàng đáp trả:
- Mẹ ơi, con tiêu tuy không tiết kiệm bằng mẹ ở quê, nhưng vẫn phù hợp với mức thu nhập của con. Mà 5 triệu biếu mẹ hàng tháng cũng là con đề xuất đó mẹ. Và là tiền lương của con đó ạ. Chứ anh Hưng đi làm lương chưa đủ trang trải sinh hoạt phí 2 vợ chồng với chữa bệnh. Lấy đâu ra mà gửi về quê được ạ.
Mẹ chồng nghe xong thì hoảng hồn, hỏi đi hỏi lại về bệnh tật của con trai. Tôi bình thản nói ra chuyện Hưng gặp vấn đề về sức khỏe sinh sản. Chúng tôi cần phải chạy chữa mới mong có con. Mẹ chồng nghe xong đầu đuôi thì ngẩn tò te, bối rối 1 hồi rồi xin lỗi tôi rối rít. Tôi chẳng để bụng, nhưng sau lần đó bà không bao giờ trách móc tôi chuyện tiền bạc, chi tiêu nữa.
Theo M52 (Nhịp Sống Việt)