Hiền là gái quê chính hiệu. Bố mẹ cô chân chất thật thà nên luôn dạy dỗ Hiền phải biết quý trọng bản thân, không được vì mù quáng yêu đương mà đánh mất đời con gái. Hiền luôn khắc ghi sâu đậm những lời dạy đó kể cả khi cô đã lên thành phố làm việc.
Dù làm việc ở một công ty nước ngoài nhưng Hiền vẫn giữ cách ăn mặc kín cổng cao tường. Đồng nghiệp cô cũng góp ý, bảo cô nên mua thêm vài cái váy ngắn đi làm cho sành điệu. Hiền nghe rồi cười cười cho qua chứ chẳng bao giờ làm theo. Bởi tiền kiếm được, cô đã gửi về quê cho bố mẹ 2/3 tổng lương mất rồi.
Tuy ăn mặc có vẻ “bà già” nhưng Hiền rất xinh xắn. Ai gặp đều khen cô hiền dịu, mong manh như sương khói. Đàn ông theo đuổi Hiền cũng nhiều nhưng cô chẳng thèm để mắt đến. Cô muốn tìm một người đàn ông vững chãi để có thể tựa vào chứ không phải những anh chàng thừa tiền dư tật.
Khôi là con trai giám đốc điều hành công ty nơi Hiền làm. Anh đến công ty của bố hàng ngày chỉ để lượn lờ ngắm gái cho vui mắt chứ chẳng động tay chân vào việc gì. Từ lúc có Hiền, Khôi cứ như người khác. Anh luôn đến phòng cô, tìm cớ trêu chọc cô. Khôi nhận thấy Hiền giống như một làn gió mới khiến cuộc sống nhàm chán của anh khác lạ nên thích cô lắm. Ngày nào không gặp, không nghe tiếng Hiền nói là Khôi khó chịu, bứt rứt không yên. Nhưng Khôi cứ tấn công mãi mà Hiền chẳng rung rinh. Điều này càng thôi thúc anh phải chiếm được trái tim người đẹp.
Khôi ra sức đưa đón, chiều chuộng Hiền. Khôi yêu cầu trưởng phòng giao những công việc nhẹ nhàng để cô rảnh rang hơn. Anh tưởng rằng như thế sẽ khiến Hiền cảm động. Không ngờ cô gặp và nói thẳng: “Em muốn tự phấn đấu, không ai nhờ anh xen vào công việc của em!”.
Hàng ngày, Khôi luôn đợi sẵn dưới nhà xe để được gặp Hiền. Nhiều lần anh chủ động nói đưa cô về nhưng cô đều từ chối thẳng thừng. Theo đuổi mãi chẳng được cái gật đầu của cô nên Khôi tức lắm. Anh quyết định gọi Hiền ra quán cà phê nói chuyện thẳng thắn. Nếu Hiền không đi, anh sẵn sàng dùng quyền thế của bố mình để ép cô nghỉ việc.
Hiền bước vào, vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ. Khôi thấy cô vội đứng dậy kéo ghế rồi đon đả mời Hiền ngồi. Chưa kịp để Hiền lên tiếng, Khôi đã chìa ra trước mặt cô chiếc nhẫn cầu hôn.
“Em làm vợ anh nhé. Anh yêu em đã lâu rồi nhưng em cứ như sỏi đá ấy, chẳng có trái tim”. Hiền nhìn chiếc nhẫn vẻ ngạc nhiên. Khôi tiếp lời: “Nhưng bố mẹ anh hơi kĩ tính. Ông bà muốn có cô con dâu còn trong trắng... Vả lại nếu làm vợ anh thì em hãy nghỉ việc đi. Anh thừa sức nuôi em. Em chỉ cần ở nhà cơm nước ngon ngọt đợi anh là đủ rồi. Đàn bà phấn đấu cho lắm cũng chẳng thăng tiến nhiều đâu”.
Đợi Khôi nói xong, Hiền mới đẩy chiếc nhẫn lại phía anh. “Xin lỗi nhưng em thấy anh hơi vô duyên. Chúng ta đã yêu nhau à? Em nói thẳng, em không chấp nhận làm vợ anh. Em không thấy ở anh sự an toàn. Nhìn lại bản thân anh đi, đến thân mình anh còn chưa lo xong còn đòi bắt vợ nghỉ làm cho anh nuôi. Còn chuyện trinh tiết, em sẽ dành cho người nào xứng đáng với tình yêu của em chứ không phải anh!”.
Nói rồi Hiền bỏ đi thẳng. Khôi đứng đó, vừa sốc vừa tức đến đỏ mặt. Khôi chửi thầm trong miệng: “Để xem cô thanh cao được mấy ngày nữa”.
Hôm sau, Khôi đến công ty định bụng sẽ hành hạ Hiền cho bõ tức. Không ngờ anh nhận được tin Hiền đã viết đơn xin thôi việc. Ai cũng chép miệng tiếc cho một nhân viên mẫn cán như cô. Người này người kia đồn đoán lý do cô nghỉ việc. Nhưng chỉ có Khôi mới hiểu rõ nhất và giờ anh càng thấm thía hơn sự ân hận. Có lẽ anh đã sai thật rồi khi cậy quyền cậy thế với một cô gái quê tự trọng như Hiền.
Theo Mỹ Hạnh (Thời Đại)