Trinh từng chia tay mối tình hơn 2 năm để nhận lời yêu một anh chàng bảnh bao, hào nhoáng, nhiều tiền. Nhưng sau mấy tháng yêu gã ta, cô mới nhận ra, gã ta chỉ đang muốn đổi gió, thử yêu gái nghèo, nhà lành mà thôi. Khi đã chán cô, gã liền đá bay không thương tiếc. Lúc ấy Trinh mới nhận ra cái tốt của người bạn trai nghèo khi xưa. Song tất cả đã muộn, cô chỉ còn cách ôm ngậm ngùi, tiếc nuối cho quá khứ. Chứ chả còn mặt mũi nào quay về xin lỗi người yêu cũ hết.
Nào ngờ Khoa lại tìm đến cô trước. Anh nói vẫn luôn chờ đợi cô, tình yêu dành cho cô chưa lúc nào phai nhạt. Trinh hổ thẹn chẳng dám đón nhận anh, nhưng anh kiên nhẫn ở cạnh an ủi, động viên cô, đối xử tốt với cô thậm chí còn hơn cả ngày xưa. Dần dà Trinh không cứng rắn nổi nữa, lại vẫn còn yêu Khoa, liền gật đầu quay lại với anh. Cô tự hứa với lòng, sẽ dành cả phần đời còn lại để báo đáp Khoa.
Sau 3 tháng quay lại, Khoa cầu hôn Trinh. Cô gật đầu đồng ý trong niềm hạnh phúc vô bờ. Ông trời thật sự quá ưu ái cô, đã cho cô một người đàn ông tốt đến không thể tốt hơn, yêu cô đến bỏ qua hết cả tự trọng, tự ái cá nhân, đón nhận cô về sau những lỗi lầm, tổn thương cô gây ra cho anh. Còn người con gái nào may mắn hơn cô nữa?
Đám cưới nhanh chóng được tổ chức. Trinh còn bận hạnh phúc, chả để tâm đến việc Khoa dành cho cô một đám cưới tương đối sơ sài. Cho đến đêm tân hôn, Trinh mới ý thức được một việc, Khoa chưa bao giờ quên chuyện cũ. Khoa trong hơi men nồng nặc bước vào phòng tân hôn, chẳng nói chẳng rằng thấy Trinh nằm trên giường thì giáng tặng cô hai cái bạt tai nảy lửa.
"Việc này tôi đã muốn làm từ lâu rồi, nhưng tôi cố nén đợi tới ngày hôm nay. Đồ đàn bà bội bạc, thấy tiền là mờ mắt, phản bội tình yêu chân thành để theo một thằng giàu có. Đáng đời bị nó bỏ rơi, giờ rơi vào tay tôi, tôi sẽ không để cô sống yên đâu", Khoa gằn từng tiếng, ánh mắt hằn học nhìn Trinh khiến cô sợ run cầm cập. Sau đó Khoa lao vào cô như con thú dữ, chẳng để tâm tới cảm xúc của cô, chỉ mặc sức phát tiết dục vọng và sự phẫn nộ trong lòng mình.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Khoa lại ôm Trinh xin lỗi rối rít, nói rằng tại tối qua mình say, xin cô bỏ qua đừng để bụng. Trinh khóc ôm chặt Khoa, cô sợ chuyện tối qua lại lần nữa lặp lại, nhưng Khoa đã nói thế, cô còn cách nào khác ngoài tha thứ cho anh ta. Bởi cô với anh đã là vợ chồng, và thực sự cô đã làm chuyện có lỗi với Khoa.
Trinh cứ nghĩ mọi chuyện sẽ chỉ dừng ở đó. Nhưng ngày hôm sau và những ngày tiếp theo, cô sống không khác gì trong địa ngục. Khoa cấm cô đi làm, bắt cô ở nhà làm ô sin không công, nhưng lại chả đưa cho cô 1 xu. Trinh phải tiêu bằng tiền tiết kiệm từ trước và bán vàng hồi môn của mình đi. Chẳng những hạch sách, quát mắng, chửi bới Trinh không ra gì, mà mỗi lần có hơi men về nhà, Khoa lại mang chuyện cũ ra để đánh đập, thóa mạ cô. Mỗi lần ân ái, Khoa coi Trinh như gái làm tiền, đối xử với cô chẳng chút nâng niu, trân trọng.
Trinh có thai, Khoa mãi không chịu đi đăng kí kết hôn để ít nữa khai sinh cho con. Anh ta vẫn bắt cô làm đủ thứ việc, và tiện tay vẫn giáng cô vài cái tát như thường. Chẳng những thế, Khoa còn ngang nhiên cặp kè cô ả khác bên ngoài, mặc Trinh đau khổ khóc ròng hàng đêm. Trinh sống trong tủi nhục như thế, nhưng cô vẫn tin rằng Khoa chỉ đang giận mình, rồi anh ta sẽ thay đổi. Chứ không tại sao Khoa lại cưới cô về làm gì?
Cho đến khi Khoa dẫn người tình về nhà, và đuổi Trinh đang mang bầu đi ngay trong đêm, Trinh mới nhận ra anh ta không phải đang giận cô. Mà Khoa chưa bao giờ có ý định tha thứ cho cô, lại càng không phải còn tình cảm với cô. Anh ta chỉ đang muốn trả thù, rửa mối hận từng bị bỏ rơi khi xưa mà thôi. Nếu chỉ là quay lại rồi đá cô thông thường thì đơn giản quá, cô buồn một thời gian sẽ hết. Anh ta chấp nhận mang tiếng "một đời vợ" để cưới cô về hẳn hoi, vin vào sự áy náy, mặc cảm trong lòng cô đối với anh ta mà thả sức hành hạ cô. Cuối cùng thì đá cô đi như đá một cái giẻ lau bẩn thỉu. Để cô mang tiếng một đời chồng, để cô phải nuôi con 1 mình, cuộc sống muôn vàn khó khăn lẫn nhọc nhằn.
"Tất cả chỉ là màn trả thù của tôi mà thôi, cô thấy sao? Đau đớn không? Còn tôi, tôi thỏa mãn lắm ha ha", Khoa rú lên cười đắc thắng. Trinh vội quay người bước đi, một tay ôm bụng theo bản năng bảo vệ con mình, người vẫn không hết rùng mình ớn lạnh với vẻ mặt và màn trả thù "độc hơn rắn" của Khoa.
Theo Sen Trắng (Helino)