Theo đúng lí, hắn đã bị loại! Nhưng trùng hợp, hôm ấy tiểu thư con gái giám đốc tới công ty có việc đã nhìn thấy hắn, liền hỏi thăm và xin bố mình nhận hắn. Hắn thẫn thờ trở về chỗ ngồi làm việc...
Lần đó, hắn đến nộp hồ sơ tại một công ty kha khá. May mắn qua vòng loại hồ sơ, hắn được người ta hẹn lịch phỏng vấn. Từ trong phòng phỏng vấn đi ra, hắn ủ rũ và thất vọng tràn trề. Hắn thể hiện không tốt, thành ra thái độ của mấy giám khảo chẳng chào đón gì. Hắn chắc mẩm mình lại trượt công ty này rồi.
Thế nhưng mấy hôm sau, hắn kinh ngạc khi nhận được thông báo trúng tuyển từ công ty ấy. Đến ngày hẹn, hắn hân hoan vui sướng mặc một bộ đồ mới cứng tới báo danh, nào ngờ người bên bộ phận nhân sự lại nói nhỏ với hắn, hắn có thể đứng ở đây hôm nay đều nhờ con gái của giám đốc. Theo đúng lí, hắn đã bị loại! Nhưng trùng hợp, hôm ấy con gái giám đốc tới công ty có việc đã nhìn thấy hắn, liền hỏi thăm và xin bố mình nhận hắn. Hắn thẫn thờ trở về chỗ ngồi làm việc mới được phân cho, cả tiếng đồng hồ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Ai sống mà chẳng có ước mơ giàu sang, mong mỏi đổi đời. Chẳng kẻ nào muốn sống nghèo khổ, hèn kém, bị mọi người coi khinh, không giúp được gì cho người thân cả, nhất lại là đàn ông – sinh vật mang nặng trong lòng chí lập thân lập nghiệp.
Tốt nghiệp đại học ra trường, hắn bừng bừng khí thế đi xin việc, mong muốn được thể hiện bản thân và thành công. Nhưng thực tế cuộc sống khắc nghiệt hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều. Không có quan hệ, năng lực chỉ ở mức phổ thông, hắn gặp muôn trùng gian lao trong việc tìm được một công việc tốt.
Ảnh minh họa |
Nửa năm qua chạy vạy tìm việc, hắn thấu hiểu sâu sắc, tìm được một việc làm ổn định, lương khá là chuyện khó khăn cỡ nào. Chính vì thế, lúc nãy khi biết sự thực, hắn không tỏ vẻ tự ái hay bỏ về không thèm làm. Bởi hắn thực sự tiếc rẻ vị trí làm việc này.
Một người con gái xa lạ, bày tỏ thiện ý với mình, chỉ có thế là vì chuyện tình cảm nam nữ chứ còn gì nữa! Hắn nghèo kiết xác, đâu có gì để cho người ta phải lấy lòng. Thế nhưng, hắn đã có bạn gái, yêu nhau 3 năm nay, chỉ đợi 2 người có việc làm xong là cưới. Bạn gái hắn, vì có mỗi bằng cao đẳng, nhưng được cái ngoại hình khá, nên đã đi làm lễ tân nhỏ bé cho một công ty quảng cáo, lương thấp mà chẳng có tương lai thăng tiến. Về phần hắn, cứ nghĩ gian nan đã qua, giai đoạn thuận lợi sắp tới, nào ngờ chân tướng thực sự đằng sau việc trúng tuyển thành ra thế này.
Hết giờ làm, khi hắn xuống tới cổng thì có một cô gái lạ mặt tựa lưng vào chiếc ô tô sang trọng đứng đợi hắn sẵn. “Chắc anh đã nghe chú Nghiêm ở phòng nhân sự nói rồi nhỉ, chúng ta nói chuyện một lát được không?”, cô ta mở lời. Trước đó hắn đã ngờ ngợ, nghe lời này hắn có thể khẳng định đây là cô tiểu thư giúp mình được vào công ty làm. Hắn đánh giá cô nàng một lượt: chiều cao trung bình, thân hình gầy nhẳng, mặt mũi bình thường, so sánh nhan sắc với bạn gái hắn quả thật kém xa.
Hai người tới một quán café gần đó, cô nàng tự nhiên mở miệng nói trước: “Em sẽ không dài dòng đâu, mà đi thẳng vào vấn đề luôn nhé. Hôm trước, vừa nhìn thấy anh, em lập tức có cảm tình, vì vậy muốn chúng ta tìm hiểu nhau để xây dựng một mối quan hệ nghiêm túc, anh thấy sao?”. Hắn đã lường trước điều này, song không nghĩ cô nàng đề cập thẳng thắn thế này. Nghe cô nàng nói thì hắn hơn cô ta 2 tuổi, vì cô ta chỉ học cao đẳng nên hiện tại đã tốt nghiệp ra trường, bản thân lại không hứng thú đi làm. Tóm lại cô nàng chỉ chờ kết hôn rồi ở nhà làm bà nội trợ mà thôi.
Hắn nhìn cô tiểu thư trước mặt, lại nghĩ đến người yêu mình, trong lòng thầm so sánh. Ngoài gia thế, mọi mặt của cô nàng đều thua kém bạn gái hắn nhiều lần. Nhưng cái cô nàng đang sở hữu ấy lại là thứ mà hắn hiện tại khao khát cháy bỏng mong có được. Tình yêu thì có là gì? Sự nghiệp và tiền mới là những thứ tốt nhất, bền nhất. Có tiền, lại có ngoại hình sáng láng như hắn, sau này còn sợ thiếu phụ nữ ư? Chẳng phải cô tiểu thư này cũng bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc hay sao?
Ảnh minh họa |
Hắn nói với cô nàng mình muốn có thời gian suy nghĩ thêm. Lúc tạm biệt ra về, cô nàng kia cười một tiếng rồi dặn dò: “Nếu anh đồng ý, vậy anh hãy giải quyết các mối quan hệ đang có trước đi nhé. Em không để bụng đâu bởi em đột nhiên chen ngang mà, nhưng một khi đã đồng ý với em là phải toàn tâm toàn ý!”.
Hắn cười gượng thay cho câu trả lời. Hắn có có phần không thích giọng điệu ra lệnh và thái độ không kiêng dè gì của cô nàng. Điều đó chỉ cho thấy vị thế thấp kém của hắn trong mối quan hệ mà thôi. Nhưng lúc đút tay vào túi, sờ thấy vài đồng bạc lẻ, hắn lại quăng sự không thoải mái ấy lên chín tầng mây. Cô nàng quen sông trong nhung lụa, kẻ hầu người hạ, có thái độ như thế cũng là bình thường.
Mấy tháng nay hắn phải ăn mì gói cho qua bữa. Hắn không muốn ra trường rồi vẫn còn ngửa tay xin tiền bố mẹ. Ông bà nguyên việc lo cho 2 đứa em của hắn đã đủ nhọc nhằn lắm rồi.
Công việc này, hắn chắn chắn cần. Tương lai xán lạn cô tiểu thư ấy có thể mang lại, hắn cũng cần. Cứ thử so sánh mà xem, nếu như không có nhà vợ điều kiện nâng đỡ, con đường đến thành công của hắn sẽ gian nan vô cùng, hoặc có khi cả đời chỉ làm một gã nhân viên quèn lương bèo bọt. Nhưng nếu kết hôn với cô nàng, đường sự nghiệp của hắn cứ gọi là trải thảm đỏ thênh thang, ít ra một cái chức phó giám đốc trong công ty này hẳn không tuột khỏi tay. Từ đó hắn có thể giúp đỡ các em, tạo công ăn việc làm cho anh em họ hàng và nhiều tiền giúp đỡ bố mẹ.
Điều thiệt thòi chỉ là hắn phải cưới một cô vợ không đẹp lắm cũng như chẳng có tình yêu mà thôi. Nhưng cái đó có hề hấn chi, tặc lưỡi một cái thì liền chẳng thành vấn đề.
Hôm sau là cuối tuần, hắn hẹn bạn gái ra ngoài nói lời chia tay. Lí do mà hắn đưa ra là công việc khó khăn, tương lai mịt mờ, gánh nặng gia đình trên vai, chưa biết khi nào hắn mới lập gia đình, hắn không nỡ để cô nàng phí hoài tuổi xuân chờ đợi hắn. Lí do quá hoàn hảo, bạn gái hắn khóc lóc mãi, cuối cùng cũng đồng ý.
Thứ 2 đi làm, cô tiểu thư kia lại rủ hắn đi ăn trưa, hắn nói ra quyết định của mình. Cô nàng cười tươi, hắn cũng mỉm cười đáp lại, nhưng rõ ràng suy nghĩ trong lòng mỗi người lúc này chẳng hề giống nhau...
Theo Phạm Giang (Trí Thức Trẻ)