Hắn quen biết nàng cũng 3, 4 tháng nay. Qua tiếp xúc, chuyện trò, thấy nàng tương đối hợp gu với mình. Nhìn nàng xinh xắn, công việc ổn định, gia đình tử tế, quả nhiên là đối tượng lí tưởng để tính chuyện lâu dài.
Gã tự thấy bản thân chẳng tới nỗi nào, nhưng qua cái Tết này gã đã bước sang tuổi 31, thừa tiêu chuẩn xếp vào hàng trai già, trai ế rồi. Bố mẹ gã đã kêu ca không ngớt từ vài năm trở lại đây, song gã chưa gặp được đối tượng nào ưng ý. Lần này gã phải cố gắng nắm chắc nàng vào tay mới được, kết thúc cuộc đời độc thân của mình.
Ngoài những ưu điểm kể trên thì nàng khiến gã vô cùng hài lòng ở khoản không ham hư vinh. Nàng sống vui tươi, giản dị, chẳng chạy theo đua đòi vật chất. Nàng chỉ mưu cầu một cuộc sống bình yên, ấm êm, vợ chồng yêu thương nhau, chăm chỉ làm ăn là đủ. Thời gian trước đấy qua lại tìm hiểu, dù chẳng bao giờ gã dẫn nàng tới các nơi sang trọng, hay tặng quà đắt tiền cho nàng, nhưng nàng chưa khi nào phật ý, vẫn đối xử với gã thân thiện, cởi mở như ban đầu. Gã có linh cảm chắc chắn, nàng cũng thích mình.
Sắp Tết, gã vốn định lên kế hoạch tỏ tình với nàng, để Tết nhất có đôi có cặp mà vi vu và khiến các bậc trưởng bối trong nhà yên lòng. Nhưng có một sự việc xảy ra khiến gã phải hoãn kế hoạch ấy lại. Bình thường có tiền tiết kiệm, ngoài đưa một khoản tiền sinh hoạt phí cho mẹ và tiêu vặt, gã đều mang gửi ngân hàng hết, đảm bảo chắc ăn. Năm nay lĩnh lương và thưởng Tết xong, gã tính nhẩm, cộng với số gã có trong ngân hàng, vừa hay đạt được một mục tiêu tài chính gã đề ra trước đó.
Song nếu gửi hết vào ngân hàng cho tròn số tài khoản, thì gã chỉ còn vài đồng tiêu Tết. Mà tỏ tình với nàng trước Tết, thì chi phí Tết năm nay sẽ đội lên gấp nhiều lần so với mọi năm. Đầu tiên, quà tỏ tình. Tiếp đó, quà Valentine, mừng tuổi nàng, rồi mùng 8/3 cũng liền kề. Chưa nói Tết tới nhà nàng chúc Tết còn phải mừng tuổi, quà cáp. Cùng nàng đi du xuân, lễ chùa nọ kia cũng cần tiêu tốn một khoản không ít.
Vị chi, nếu hắn hoãn cái kế hoạch tỏ tình ấy lại sau Tết, thì vừa tiết kiệm được khoản không nhỏ, vừa hoàn thành kế hoạch mình đề ra về tài chính, vẹn rất nhiều đường chứ ít à? Quãng thời gian này cứ coi như để 2 người tìm hiểu thêm về nhau đi, tìm hiểu càng kĩ thì lúc yêu càng thuận lợi và vui vẻ chứ sao!
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn mang hết tiền gửi ngân hàng, quyết định chờ sau 8/3 mới tỏ tình với nàng. Hiện tại cứ quan tâm nàng bình thường như trước kia là được, duy trì trạng thái “tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Đợi chờ là hạnh phúc, người ta đã nói rồi đấy.
Hết Tết quay lại công việc, hắn mời nàng đi uống nước gặp mặt đầu xuân. Nàng im lặng một lúc mới đồng ý. Hắn hơi hồ nghi khi thấy thái độ nàng không được mặn mà như trước, đúng hơn thái độ của nàng đã thế từ mấy ngày Tết, nhưng lúc ấy hắn cứ nghĩ do Tết nhất nàng bận rộn quá cơ.
Đến chỗ hẹn, nàng ít nói ít cười hơn mọi khi, thi thoảng lại nhìn hắn bằng ánh mắt hơi kì lạ. Mãi sau nàng mới cười cười bảo hắn: “À em quên chưa khoe với anh, Tết vừa rồi em có một cái mới đấy”. Hắn hỏi ngay: “Cái gì thế, bật mí cho anh với nào?”. “Em có bạn trai mới”, nàng “đốp” luôn một câu.
“Hả?”, hắn bật thốt kinh ngạc, suýt nữa thì buột miệng: “Em thích anh cơ mà!”. Sau bình tĩnh lại, hắn cố kìm sự hỗn loạn trong lòng, hỏi nàng: “Sao nhanh vậy em, trước đó chẳng thấy em nói gì hết. Anh vẫn đang ngóng chờ em cho anh cơ hội đây này”. Nàng cúi đầu, nhỏ giọng: “Em có cho mà… Nhưng em chờ mãi không thấy anh ý kiến gì… Em sợ mình hiểu nhầm ý tứ của anh, có khi anh chỉ coi em như một người bạn thôi… Mà tuổi xuân con gái có hạn, em đâu thể chờ đợi mãi một người…”.
“Trời ơi là trời…”, tự đáy lòng hắn thật muốn gào lên thật to như vậy. Hóa ra nàng vốn chờ hắn tỏ tình, mà hắn cũng định tỏ tình thật, chẳng dịp nào thích hợp bằng Valentine vừa rồi. Song hắn đã lựa chọn bỏ qua, vì cái toan tính dở hơi của hắn, và nàng liền tưởng hắn không thích nàng.
“Anh thật lòng thích em mà! Anh hối hận vô cùng vì đã để em phải bận lòng suy nghĩ, là anh sai, anh không đúng… Em tha thứ cho anh được không?”, hắn thiếu điều muốn khóc rồi. Không khóc sao được khi thứ vốn thuộc về mình, lại trong lúc lơ đễnh mà để mất vào tay kẻ khác.
“Em xin lỗi, muộn rồi anh ạ… Em đã nhận lời yêu anh ấy, em cũng mến anh ấy, lại là chỗ quen biết của gia đình… Anh ấy đối xử với em rất tốt… Hôm nay em vốn định không tới gặp anh, nhưng vì nói mấy lời này mà em quyết định đến. Em chúc anh sẽ tìm được hạnh phúc khác!”, nàng nhẹ nhàng nói xong thì xin phép ra về trước.
Hắn như người mất hồn ngồi ngây đơ tại chỗ. Ông trời ơi, sao ông ác với hắn thế? Nếu như nàng phong thanh lộ ra với hắn rằng hắn đang có đối thủ cạnh tranh thì hắn sẽ tỏ tình với nàng ngay lập tức, thật đấy, dù phải vỡ kế hoạch tiết kiệm đi chăng nữa. Nhưng trên đời làm gì có “giá như”, hắn đã để lỡ nàng thật rồi, một cách đầy đau xót và trái ngang! Quan trọng hơn, tiền hắn vẫn còn trong ngân hàng đấy, nhưng cái sự ế của hắn thì tới bao giờ mới hết đây?
Theo Phạm Giang (Helino)