Cô ngồi đối diện cổng công ty anh, nhìn chằm chằm vào đó không chớp mắt, chỉ sợ anh đi ra mà cô để lỡ mất anh. Thời gian chậm rãi trôi, mãi rồi cô cũng thấy nhân viên trong tòa nhà đó lục tục ra ngoài đi ăn trưa. Cô căng mắt tìm anh trong dòng người. Xa cách lâu ngày, cô không biết anh đã thay đổi đến thế nào rồi. Tới lúc này cô vẫn khó lòng tin được, thế mà đã 5 năm rồi cô chưa gặp anh. Lần gặp nhau cuối cùng là khi anh tốt nghiệp ra trường, về nhà làm thủ tục giấy tờ hồ sơ để đi xin việc.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh. Ánh mắt của cô dán chặt vào bóng hình người đàn ông bảnh bao ấy. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần âu và giày da trông thật phong độ, thanh lịch. Đã bao lần cô mường tượng ra hình tượng lúc anh đi làm, nhưng không nghĩ lại đẹp thế này.
Cô đứng bật dậy, gần như lao về phía anh. Gần tới nơi, cô mới khựng người lại. Lúc nãy cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh mà quên mất bên cạnh anh còn có một cô gái trẻ trung khác. Hai người họ đi sát nhau, cười đùa vui vẻ, anh nhìn cô ấy với ánh mắt đầy trìu mến. Cô gái đó mặc một chiếc váy liền ôm sát người màu trắng ngà, chân đi giày cao gót, mái tóc xoăn buông xõa rất đẹp. Nhìn lại mình, cô bỗng thấy bản thân cách biệt họ quá xa. Nhưng cô lại hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh, cô là vợ anh, là mẹ của con anh cơ mà!
Lúc này anh cũng đã ngẩng lên và thấy được cô. Cả người anh lập tức như đông cứng, ánh mắt nhìn cô với muôn vàn cảm xúc, nhưng rõ ràng chẳng có tí vui mừng nào khi gặp lại người vợ lâu ngày xa cách.
Thấy 2 người nhìn chằm chằm nhau, cô gái kia lay nhẹ cánh tay anh khẽ hỏi: “Anh quen chị ấy à?”. Anh hoàn hồn lại, theo bản năng lắc đầu: “Không! Chắc cô ta nhận nhầm người thôi”. Lời này vào tai cô chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Cô còn chưa kịp vui mừng chạy tới gọi anh, anh đã vội vã phủ nhận quen cô với người khác. Anh thật sự muốn chối bỏ mẹ con cô, hay vì anh xấu hổ với sự quê mùa của cô nên mới nói thế với đồng nghiệp?
Cô thiên về khả năng thứ 2, bởi trong lòng cô vẫn còn tin tưởng anh. Cô im lặng tránh đường cho họ, nếu anh đã ngại thì trước mắt cô cứ giữ thể diện cho anh đã, có gì từ từ cô và anh sẽ nói chuyện riêng với nhau. Cô cầm chặt điện thoại trên tay, chờ cuộc gọi tới từ anh. Đúng như dự đoán của cô, khoảng 15 phút sau, anh chủ động gọi cho cô.
Anh bảo cô đi bộ lên một đoạn nữa, anh đang ở trong taxi chờ cô. Sau khi cô lên xe, anh đưa cô tới công viên gần đó. Chẳng buồn hỏi cô đã ăn uống gì chưa, hiện tại đang ở đâu, hay đi lại xa xôi thế nào, anh bực dọc tra vấn cô: “Cô lên đây có chuyện gì? Tại sao cô tìm được tôi?”. Cô lần lượt kể cho anh nghe quá trình tìm được anh, cũng nói mục đích mình lên tìm anh là xem anh sống thế nào, có khó khăn gì không, tại sao không liên lạc về nhà. Vừa nói cô vừa liếc nhìn anh, người đàn ông trước mắt này mặc dù là chồng cô nhưng sao cô có cảm giác xa lạ vô cùng.
Anh nhìn cô một cái thật sâu, rồi chậm rãi nói: “Phải thế nào cô mới bằng lòng buông tha cho tôi?”. “Dạ”, cô ngỡ ngàng trước câu hỏi quá đỗi bất ngờ từ anh. Anh thật sự muốn ruồng rẫy mẹ con cô?
“Em… Em không muốn xa anh… Em vẫn luôn chờ anh về mà… Con cũng rất nhớ anh…”, cô nghẹn ngào thốt lên.
Anh thở dài: “Chúng ta thẳng thắn với nhau nhé. Cô lên đây thì biết rồi đấy, nếu cô cùng tôi tới đây sống, cô sẽ làm gì để kiếm tiền, cô liệu có thích nghi được với cuộc sống ở đây không? Hơn nữa, cô nhìn lại bản thân với tôi bây giờ xem, chúng ta còn hợp nhau nữa ư? Chúng ta đã trở nên khác nhau quá nhiều rồi, cô hiểu điều đó mà. Chưa nói tới vì thời gian xa cách quá lâu, tình cảm giữa chúng ta nhạt phai chẳng còn sót lại bao nhiêu. Vậy, cô bảo tôi phải tiếp tục làm chồng cô thế nào đây? Chúng ta nên giải thoát cho nhau, sẽ tốt cho cả tôi và cô”.
Cô lặng người đi không nói được gì. Cô thừa nhận, tất cả những điều anh nói đều đúng cả, ngoại trừ việc cô vẫn còn yêu anh. Để cô tự động từ bỏ anh thì cô không cam tâm chút nào. Cô có thể cố gắng phấn đấu, cô sẽ tìm một công việc, hoặc đi học thêm, từ từ hòa nhập và thích nghi với nơi này. Chỉ cần anh sẵn lòng cho cô cơ hội và thời gian, cô tin mình sẽ làm được.
Thế nhưng anh lại hờ hững cho cô biết, anh đã có bạn gái mới, chính là cô gái hôm nay cô nhìn thấy. Cô ấy là con gái trưởng phòng công ty anh đang làm việc, tuy không phải gia đình quá danh giá gì nhưng vẫn là có chút điều kiện. Bản thân cô ấy lại trẻ trung, xinh đẹp và làm cùng công ty với anh. Anh bảo, người con gái như thế hiện tại mới thích hợp làm vợ anh, còn cô đã là quá khứ rồi.
“Tôi thừa nhận, cô và gia đình cô đã giúp đỡ tôi khá nhiều, vì thế tôi sẵn sàng trả cho cô và bố mẹ cô một khoản tiền xứng đáng, chỉ cần sau đó chúng ta coi như không quen biết nhau”, anh ra vẻ rộng lượng nói với cô khiến trong lòng cô đắng chát dâng đầy.
Tình cảm và sự chăm sóc bố mẹ cô và cô dành cho anh, giờ anh muốn mang tiền ra để đong đếm? Anh có nhớ đến lúc mình hơn mười tuổi không nơi nương tựa, chính bố mẹ cô dang rộng tay cho anh một mái nhà, để anh được ăn no mặc ấm và học hành đầy đủ? Chưa nói sau này, cả nhà cô chắt bóp từng đồng nuôi anh học đại học. Ra trường đi làm, anh gần như bặt tin luôn. Vài đồng kính biếu bố mẹ cô chả có, con gái anh chẳng hề quan tâm, giờ đây cô lên tận nơi tìm thì anh nói muốn dùng tiền để giải quyết tất cả.
Đúng là cô lên đòi nợ anh, nhưng cái anh nợ cô và bố mẹ cô không phải tiền, mà là tình cảm. Anh trả được hết ư?
Theo Thái Nguyên (Trí Thức Trẻ)