Suýt li dị vì trót "cảm nắng" một chàng đồng nghiệp, cô ấy đã làm thế nào để lay chuyển quyết định của chồng?
"Làn gió lạ" chốn công sở
Đó là vào khoảng năm 2003, khi tôi 28 tuổi và có mặt ở New York để tiếp xúc với đại diện các chi nhánh của công ty tôi. Lần đầu Andreas xuất hiện ở sảnh khách sạn để đón tôi tới văn phòng, tôi đã cảm thấy anh đẹp trai đến không tưởng.
Andreas 33 tuổi, sở hữu gương mặt với những đường nét của một hot boy trẻ tuổi nhưng lại mang thần thái, khí chất của một người đàn ông trưởng thành. Anh cao lớn, tóc đen, mắt xanh. Cách anh gọi tên tôi khiến trái tim tôi đập mạnh. Andreas là người Hy Lạp và cách phát âm tiếng Anh của chàng đồng nghiệp thực sự đặc biệt. Lần gặp đầu tiên ấy, tôi đã phải liên tục "niệm thần chú": "Mình là gái đã có chồng và mình có mặt ở đây để làm việc!".
90 phút ngồi bên nhau trong xe hơi trôi qua một cách thoải mái. Andreas thực sự là một chàng trai lịch thiệp và tử tế.
Ảnh minh họa |
Một niềm vui rất khác
Mỗi ngày trong chuyến công tác, Andreas đều đón tôi từ khách sạn đến văn phòng. Sau một ngày dài họp hành, anh lại đưa tôi về. Những lần đó đưa, chúng tôi trò chuyện về mọi thứ. Andreas khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Anh tỏ ra thấu hiểu khi tôi chia sẻ những rắc rối giữa tôi và David - chồng tôi. Khi tôi kể về những giai thoại xoay quanh Lucas - cậu con trai 4 tuổi, Andreas cười không ngớt. Andreas cũng cho biết anh đã có gia đình và vợ anh cũng là người Hy Lạp. Cô ấy sẽ cùng anh tới New York vào năm sau.
Các đồng nghiệp người Mỹ bắt đầu trêu tôi. Họ nói trong mắt Andreas dường như chỉ có tôi. Tôi hy vọng những đồng nghiệp tinh quái không đọc vị được niềm say mê tôi dành cho Andreas. Sau khi có những lời trêu chọc đó, tôi quyết định sẽ chỉ dùng bữa trưa với anh. Bữa tối hay những cuộc hẹn cà phê tôi đều từ chối hết bởi chúng thực sự có quá nhiều cám dỗ.
Tôi ở New York trong 10 ngày, và Andreas đề nghị làm hướng dẫn viên cho tôi vào cuối tuần. Mọi thứ bắt đầu trở nên bất thường khi anh đưa cánh tay cho tôi nắm lấy khi chúng tôi đi bộ. Cuối ngày hôm đó, tôi và chàng đồng nghiệp người Hy Lạp đã nắm tay nhau rất lâu.
Tôi gặp chồng từ năm 18 tuổi và chưa bao giờ là một người quá đam mê những cuộc phiêu lưu tình ái. Thế nhưng ngày hôm đó, tôi thấy mình cười khúc khích với Andreas. Chúng tôi đùa giỡn một cách vui vẻ, lãng mạn và có chút gì đó gợi cảm như cách những người trẻ tán tỉnh nhau. Tôi cảm tưởng mình là nữ chính trong "Sex and the City", chỉ khác là "chuyện ấy" giữa tôi và Andreas chưa xảy ra.
Ảnh minh họa |
Andreas khiến tôi có cảm giác mình là người phụ nữ đẹp nhất trên đời. Anh hỏi những người phục vụ rằng liệu họ đã thấy ai xinh hơn tôi. Tôi phải tự dỗ dành mình rằng có lẽ sự lịch thiệp, ngọt ngào đó một nét văn hóa giao tiếp ở đất nước anh.
Cuối ngày hôm đó, tôi cố gắng gạt bỏ những tiếng nói lạ lùng trong đầu. Tôi biết những gì bản thân đang nghĩ là sai trái. Tôi tự nhủ có lẽ do chồng đã lơ là tôi quá lâu nên khi được Andreas quan tâm tôi mới xao xuyến đến vậy. Những cảm xúc này tôi sẽ giấu kín cho riêng mình.
Chúng tôi dành vài ngày để mua sắm và tham quan thành phố. Andreas khác hoàn toàn với David - người không bao giờ đồng ý cùng tôi đi mua sắm.
Rất giống tình yêu
Trong năm đó, tôi tới New York thêm ba lần nữa và mỗi chuyến đi sẽ kéo dài khoảng hai tuần. Mỗi lần đi công tác, tôi bắt đầu cảm nhận được bản thân đang mong ngóng điều gì đó. Andreas vẫn đồng hành cùng tôi. Anh đưa đón, cùng tôi dùng bữa và dạo chơi. Chúng tôi cùng đi dọc các bãi biển vào buổi tối. Anh đưa tôi đến rất nhiều địa điểm đẹp tuyệt ở New York.
Cả tôi và Andreas đều hiểu rằng giữa chúng tôi tồn tại một thứ tình cảm trên mức đồng nghiệp hay bạn bè. Mặc dù vậy, cả hai chưa bao giờ đi quá giới hạn. Chúng tôi dành hàng giờ nằm dài trên bãi cỏ công viên hoặc bãi biển và trò chuyện. Cả hai đều cảm thấy giống như đã tìm được tri kỷ của đời mình.
Ảnh minh họa |
Khi trở lại Singapore, tôi và Andreas vẫn trò chuyện qua điện thoại, tin nhắn. Đều là những người đã có gia đình, chúng tôi biết đâu là giới hạn nên không bao giờ trao đổi những bức ảnh nhạy cảm, không có "chuyện ấy". Cả hai cũng chưa một lần đề cập chuyện ly hôn vợ/chồng hiện tại để đến với nhau.
Bắt đầu một kết thúc
Chuyến đi cuối cùng của tôi tới New York là vào năm 2004. Andreas đưa tôi đến Boston thăm trường cũ của anh. Khi đang đi dạo trên sân trường, anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn tôi. Đó là nụ hôn mà tôi sẽ nhớ mãi, cũng là nụ hôn duy nhất giữa chúng tôi.
Khi trở về nhà, tôi đã nhốt mình trong phòng tắm và cười khúc khích như một nữ sinh khi nói chuyện điện thoại với Andreas. Tôi cứ nghĩ trong nhà chỉ có mình mình nhưng David đã về từ lúc nào và có mặt bên ngoài phòng tắm khi tôi đang vui vẻ trò chuyện cùng "nhân tình". Tôi không biết anh đã đứng đó bao lâu, cũng không biết anh đau lòng đến mức nào khi nghe hết những gì tôi nói.
Bị chồng phát hiện mối quan hệ này, tôi vẫn không mảy may sợ hãi. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là có thể David sẽ đưa Lucas đi xa tôi. Tôi đợi 5 tiếng David mới trở về, người anh đầy mùi thuốc lá. Chúng tôi tranh cãi, khóc cả đêm và ngày hôm sau cả hai đều không đi làm. Anh ấy không chịu đựng được sự thật là tôi đã ở cùng người đàn ông khác. Tôi nói với anh nhiều lần rằng chúng tôi chưa từng đi quá giới hạn và chỉ có vỏn vẹn một nụ hôn. Nhưng David vẫn không chấp nhận được việc vợ anh đã chia sẻ tiếng cười, ước mơ, những lời phàn nàn và cả niềm vui hàng ngày với một người đàn ông xa lạ. David muốn li dị.
Ảnh minh họa |
Đến lúc này, tôi bắt đầu sợ hãi. Tôi đi từ cầu xin sự tha thứ của chồng cho tới đổ lỗi cho anh. Tôi trách anh mải công việc để tôi một mình, trách anh không biết thế nào là lãng mạn. Anh đáp trả rằng bản thân anh cũng cảm thấy cô đơn khi hai vợ chồng gần như chẳng còn gần gũi nhau, và tôi cũng là một người nghiện việc. Trong hai tuần tiếp theo, chúng tôi hầu như không nói với nhau câu nào.
Tìm ra hạnh phúc đích thực
Tôi từng nghĩ tất cả đã kết thúc nhưng rất nhanh sau đó, tôi nhận ra tôi yêu chồng và con vô cùng. Tôi muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này.
Nghiêm túc xem xét lại bản thân, tôi thừa nhận mình đã có niềm vui trong những chuyến công tác tới New York nhưng bản thân tôi không hề hài lòng với những giờ làm việc dài dằng dặc và căng thẳng. Tôi cũng nhận ra rằng mình đã lỡ mất bốn năm đầu đời của Lucas, và gia đình tôi cần một người mẹ, người vợ chứ không phải một người kiếm ra nhiều tiền. Bước đi đầu tiên trên hành trình cứu vãn hôn nhân của tôi đó là quyết định thôi việc.
Ngày tôi từ chức, cũng là sau một tháng hai vợ chồng chiến tranh lạnh, tôi lặng lẽ đến gặp David và xin lỗi anh. Tôi nói với anh rằng tôi yêu anh, rằng tôi muốn ở bên anh chứ không phải ai khác. Tôi cũng nói rằng tôi muốn cứu lấy cuộc hôn nhân này và sẵn sàng làm mọi thứ. David cho tôi một cơ hội.
Thay đổi không ngờ
Vợ chồng tôi sau đó đã cùng ngồi lại và đặt ra những nguyên tắc hôn nhân cơ bản: không phán xét, không đổ lỗi, không ôm tâm sự trong lòng. Nếu xảy ra mâu thuẫn quá căng thẳng, chúng tôi cho nhau thời gian. Hai vợ chồng cũng hứa sẽ không ôm "cục tức" vào phòng ngủ.
Tôi và David cũng có với nhau một cuộc trò chuyện nghiêm túc. Chúng tôi nói ra những điều mình muốn ở nửa kia. Chúng tôi nhắc lại lí do ngày xưa cả hai đến với nhau. Chúng tôi biết cả hai người đều phải chịu trách nhiệm cho cuộc hôn nhân này.
Thật kỳ diệu, kể từ đó, cuộc sống lứa đôi cũng như mối liên kết giữa vợ chồng tôi thay đổi đáng kể. Tôi luôn thông báo cho David về việc tôi đi đâu, làm gì, với ai. Tôi nghĩ như vậy tốt hơn việc anh phải tìm hiểu tôi làm gì từ một nguồn khác. Đó chính là chất xúc tác cho mọi lo lắng và nghi ngờ. Tôi cũng "phụ nữ" hơn. Tôi dành cho chồng cơ hội đưa ra những quyết định quan trọng và ở bên hỗ trợ nếu anh cần. Nếu tôi không đồng ý điều gì thì chúng tôi cùng thảo luận. Sau cùng, tôi vẫn để anh là người "chốt hạ" trong mọi chuyện.
Ảnh minh họa |
Yêu lại từ đầu
David không ngại nói cho tôi biết rằng anh đánh giá cao nỗ lực cứu vãn hôn nhân từ phía tôi. Anh bắt đầu đề xuất những cuộc hẹn chỉ có riêng hai vợ chồng mỗi tuần một lần. Anh trở lại thói quen nắm tay tôi, giữ cửa mở và kéo ghế cho tôi ngồi. Anh nói anh cũng muốn trở thành một người chồng tốt hơn trong mắt tôi.
Tôi không biết chuyện đó bắt đầu từ lúc nào, nhưng David và tôi cuối cùng cũng tìm lại được ngọn lửa tình yêu và sự ham muốn dành cho nhau. Thậm chí vợ chồng tôi sau giông bão còn quấn lấy nhau nồng nàn hơn cả lúc mới cưới. Chúng tôi thường xuyên âu yếm, ôm, hôn và nắm tay nhau. David lúc nào chú ý đến tôi, và họ hàng thường trêu hai vợ chồng hãy "tìm phòng riêng mà thể hiện tình cảm".
Đã hơn 10 năm trôi qua kể từ lần tôi say nắng chàng đồng nghiệp điển trai đó. Mặc dù David vẫn lúng túng mỗi khi ai đó gợi ý một chuyến đi đến New York hay Hy Lạp, tôi tin rằng anh đã cảm nhận được sự cam kết tuyệt đối nơi tôi. Hình bóng chàng đồng nghiệp điển trai năm nào đối với tôi lúc này đã tan biến hoàn toàn cùng quá khứ. Trong lòng tôi lúc này chỉ có duy nhất những gì thuộc về người đàn ông đã bên tôi từ năm 18 tuổi.
Theo Hừng Đông (Trí Thức Trẻ)