Tôi nghĩ trường hợp giống như tôi ở cái thời buổi này cũng không phải ít người rơi vào. Những người đi làm quần quật nhưng thu nhập cũng chỉ đủ trang trải chi phí cuộc sống hằng ngày và chẳng thể nào để dư ra được.
32 tuổi, ngay sau khi tốt nghiệp đại học loại giỏi tôi xin được một công việc ổn định, lương lậu khá khẩm, hoặc chí ít với suy nghĩ của một đứa sinh viên mới ra trường thì nó là khá khẩm.
Thế nhưng suốt 8 năm trời đi làm tôi chỉ đủ chi phí sinh hoạt cho bản thân mình giữa thành thị đắt đỏ. Mỗi tháng gửi về cho bố mẹ được chút ít gọi là chứ cũng chẳng đáng bao nhiêu. Thậm chí nếu tháng nào mà có đám cưới đám hiếu thì tôi có khi chưa hết tháng đã hết tiền.
Sau này khi công việc đã ổn định hơn trước một chút thì tôi cũng cố gắng làm thêm làm nếm để có đồng ra đồng vào. Cũng nhờ đó mà chi tiêu thoải mái hơn chút đỉnh, thế nhưng cũng chẳng thể tiết kiệm được chứ đừng nói đến việc mua nhà mua xe gì hết.
Công việc hiện tại của tôi có thể nói là khá ổn định nhưng cơ hội thăng tiến là gần như không có, bởi vậy mà hy vọng lương lậu khá khẩm hơn và thoát được cái cảnh làm bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu này là hy vọng quá xa vời.
Thời điểm gần đây, nơi tôi làm việc có sự biến động lớn nên việc cắt giảm chi phí là không tránh khỏi. Đến thời điểm này mà vẫn còn giữ được việc là cũng coi như may mắn và cũng thuộc dạng có năng lực rồi. Thế nên tôi càng hiểu tương lai nếu không có một cú hích nào thì khả năng tôi vẫn cứ như vậy mà thôi.
Quanh đi quẩn lại đã là thằng đàn ông hơn 30 tuổi rồi, cái tuổi này của tôi hầu như ai cũng nghĩ đến chuyện lấy vợ sinh con rồi. Nhất là ông bà già ở quê, các cụ chỉ biết rằng phải an cư thì mới lạc nghiệp được, chính vì thế dạo gần đây hai ông bà bắt đầu tạo áp lực muốn tôi nhanh chóng kết hôn.
Tôi cũng chẳng phải dạng khù khờ đến mức chưa từng có mảnh tình nào vắt vai. Cũng đã từng có mối tình sâu đậm, muốn nên vợ thành chồng với con gái nhà người ta nhưng rồi cũng chính cô ấy khiến tôi hiểu rằng nếu bản thân chưa thể lo được cho vững vàng thì đừng nghĩ đến việc sinh con đẻ cái. Tôi chưa từng trách người cũ, chỉ là kể từ đó tôi hiểu được tầm quan trọng của việc “ổn định kinh tế”.
Những cuộc tình chóng vánh về sau của tôi đều diễn ra trên cơ sở nếu người ta tìm được bến đỗ vững vàng hơn, tôi sẵn sàng vui vẻ và văn minh dừng lại. Cuối cùng, tôi vẫn chỉ một thân một mình, ngày đi làm, tối nghỉ ngơi và dù có cố gắng đến đâu vẫn không thể tích lũy được chút tài sản.
Sang đến năm nay, bố mẹ dường như càng muốn tôi nhanh chóng cưới vợ. Ông bà thậm chí còn vào vai “ông mai” giới thiệu cho tôi con bác này cháu ông kia nữa cơ. Mỗi lần như vậy tôi lại cười xòa, nửa đùa nửa thật nhưng kiên quyết không đồng ý.
Suy cho cùng đến cái đám cưới bây giờ cũng phải mất không ít tiền để tổ chức. Tôi cũng không thể bắt con gái nhà người ta chịu ấm ức để chấp nhận cái đám cưới xuề xòa được. Giờ nếu cưới hỏi thì tiền ở đâu ra? Đương nhiên lại là tiền của hai ông bà già rồi. Ai thấy việc đó ổn thì thấy chứ tôi thì kiên quyết không muốn bố mẹ có tuổi rồi còn phải chạy đôn chạy đáo lo liệu chuyện cưới xin cho thằng con.
Rồi lấy nhau về hai đứa cùng thuê nhà ở thành phố sao? Đến lúc có con nữa chứ! Thời buổi này không phải cứ ỷ vào cái câu trời sinh voi sinh cỏ được. Nếu không đủ điều kiện để nuôi nấng một đứa trẻ, tôi không dám đánh liều mà sinh ra nó.
Cũng không phải không có lúc tôi ngồi xuống nói chuyện với bố mẹ để ông bà hiểu rằng hôn nhân không thể cứ muốn là lao đầu vào được nhưng vì sĩ diện của thằng đàn ông và cũng không muốn bố mẹ lo lắng nên tôi không nói quá kỹ vào việc tích lũy của mình bây giờ chẳng có cái gì.
Xung quanh tôi bạn bè thành đạt không phải không có nhưng bạn bè quanh quanh ở cái vòng tròn sinh có nhưng chẳng đủ để nuôi con cũng có luôn. Hiện tại, riêng cái việc không thể cho bố mẹ một khoản tiền khá khẩm hơn bây giờ mỗi tháng tôi đã áy náy lắm rồi. Vậy thì làm sao tôi dám thành gia lập thất đây?
Theo Mạn Ngọc (Phụ nữ Việt Nam)